Dãy Núi Mù Sương nơi lạnh giá
Chốn hang sâu động đá u minh
Hừng đông ta đã đăng trình,
Đòi lại vàng báu ngỡ mình đã quên.
Cúp đẽo lên một mình ta biết
Thụ cầm vàng chôn biệt ai ơi
Bài ca câm lặng đời đời
Chưa từng vọng đến tai người, tai tiên.
Thông trên cao triền miên rên rỉ,
Gió đêm về non nỉ buồn rầu.
Lửa hồng bùng cháy liền nhau;
Ngọn cây hóa đuốc đêm thâu bừng bừng.
Chuông báo động vang lừng thung lũng
Người ngước lên lạnh cứng đứng trông;
Kìa cơn thịnh nộ của rồng
Hung tàn hơn lửa, tiêu tùng quê hương.
Dưới trăng sáng núi đương cháy rực;
Người Lùn đang miệng vực diệt vong.
Họ rời sảnh đá rực hồng
Để rồi gục chết bởi rồng, dưới trăng.
Nơi Dãy Núi Sương Giăng nghiệt ngã
Chốn hang sâu động đá tối mờ
Ta cần đi trước tinh mơ,
Thụ cầm, vàng báu đang chờ tay ta.