NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 39

Ánh mắt của Đỗ vẫn tha thiết vô cùng. Minh nói:
- Minh sẽ trả lời anh Đỗ sau. Bây giờ… Minh khó nói quá!
Rồi Minh đỏ mặt, nhìn ra hàng cây non, nói lảng:
- Mấy cây này trông hay quá! Người ta gọi là cây gì hở anh?
- Cây Bã Đậu. Ở Sài Gòn trồng nhiều cây Bã Đậu lắm. Đặc biệt là
trong các trại lính, các quân y viện, nếu cô Minh có dịp đi đến cô sẽ thấy.
Cây Bã Đậu là cây mọc vùng nhiệt đới. Nhưng theo tôi, phải nói đó là cây
dành riêng cho….quân đội.
Minh cười thú vị, quên mất nỗi bâng khuâng vừa rồi.
Gió thổi qua làm xào xạc những cành lá trúc. Đỗ ngước nhìn trời xanh qua
những kẽ lá và nói:
- Đây là nơi mà tôi thường ra ngồi. Ngồi chỗ này quan sát được cả một
khu đất rộng từ cổng trại vào đến dãy nhà bàn. Bên kia là sân chào cờ. Còn
những cây trúc này, tôi vẫn thường cưa ra làm cho ba tôi đủ mọi thứ lặt vặt.
Có khi buồn, tôi vẽ khắc lên đó. Cô Minh coi nè!
Đỗ chỉ cho Minh thấy những nét khắc của anh trên thân trúc. Ở đâu Minh
cũng thấy tên Đỗ, đủ nét, đủ kiểu. Đỗ nói giọng lâng lâng:
- Bụi trúc này, mặc nhiên xem như là của tôi. Ít có ai làm những việc
như tôi, thật lẩm cẩm…
- Minh thấy không có lẩm cẩm chút nào.
- Có chứ! Tôi thường tự cho rằng mình lẩm cẩm. Như tuần trước…
viết cho cô Minh mảnh giấy, nhờ Thụy đem đi rồi, tôi mới thấy là tôi lẩm
cẩm…
Đôi mắt Minh chợt đỏ lên:
- Minh… Minh muốn hôm nay đến … xin lỗi anh…
Đỗ trố mắt:
- Kìa! Cô Minh!
- Minh còn lẩm cẩm hơn anh nhiều. Chắc anh phiền giận Minh lắm?
- Không đâu, Thúy Minh!

Gió thổi mạnh khiến Minh nghe tiếng xào xạc của đám lá cây rõ hơn. Tiếng
của Đỗ quyện trong vùng không gian mơ màng. Cảnh êm ả vô cùng. Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.