NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 37

- Dạ thưa anh, Minh nó đem lên biếu anh một ít trái cây và một ít
thuốc của cậu Phương nó gửi cho anh.
Đỗ ngạc nhiên:
- Ủa! Sao cô Minh lại bận tâm đến tôi rứa? Tôi vẫn khỏe như voi mà!
Minh ấp úng:
- Vết thương của anh…?
Đỗ chìa cánh tay ra:
- Hôm nay thì tôi đã không còn là thương binh nữa rồi. Thiệt…làm
bận lòng cô Minh và cô đây quá. Mời hai cô vào phòng ngồi cho mát.
Liên Nga nói:
- Thôi được rồi anh ạ. Để tụi này ngồi đây cũng được. Ở đây đẹp quá!
Đỗ chỉ cho hai cô gái ngồi xuống phiến đá.
Minh nói:
- Dạ, đây là Liên Nga, bạn học của Minh. Còn đây là anh Đỗ….
Nga cười:
- Anh Đỗ chưa biết Nga, nhưng Nga thì khỏi cần Minh giới thiệu, Nga
cũng biết anh là anh Đỗ.
Rồi Nga cố ý quay mặt đi, xuýt xoa khen mấy hàng cây. Trong lúc ấy, Đỗ
nhìn Thúy Minh. Lại gặp đôi mắt dịu dàng quá. Cả hai, không biết nói gì,
im lặng và đều nghe thấy tiếng chim chuyền hót trên đầu ngọn trúc.

Một thoáng trôi qua, rồi Đỗ nói:
- Hai cô dám chở nhau bằng xe gắn máy?
Minh chỉ bạn:
- Liên Nga nó gan lắm. Chính nó….
Minh định nói tiếp “chính nó xúi Minh đến đây”, nhưng thấy không nên.
Nga đã hết lòng như vậy rồi còn gì? Minh thì bị giằng co bởi nhiều ý nghĩ
phức tạp. Minh không cho rằng việc đi thăm Đỗ ở hậu cứ là có lỗi, nhưng
muốn rằng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm một việc gì để về sau khỏi ân
hận. Minh sống cô đơn không có sự gần gũi của cha mẹ, nên phải tự
khuyên nhủ chính mình, và tự chống chọi với những trường hợp khó khăn.
Sự “suy nghĩ” của Minh kéo dài hơn một tuần, và cuối cùng Minh đành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.