NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 36

lại bệnh viện. Minh nghĩ gì? Minh giận Đỗ chăng? Minh chắc không muốn
tiến xa hơn cái giới hạn mà một cô bé có thể tiến đến. Mà Đỗ thì đã cho
tình cảm của anh đi khá xa. Minh có lẽ sẽ không bao giờ biết được anh đã
nghĩ gì về Minh. Thúy Minh! Cô bé dịu dàng như một vầng trăng, đã đến
vào mùa thu năm nay….

Đỗ đóng cửa phòng, ra ngồi ở khoảng sân trước dãy nhà. Nắng đã dịu bớt
nhờ những đám mây xám. Hàng cây Bã Đậu mới trồng hôm nào, nay đã lên
cao bằng một đứa bé. Biết đâu chừng, sau vài chuyến hành quân nữa, khi
trở về Đỗ sẽ tha hồ được tàn cây che mát. Bụi trúc mọc ngay bên hông
phòng Đỗ, đã có từ lâu, lúc Đỗ chưa vào binh chủng, đến nay vẫn chẳng có
gì thay đổi. Đỗ ngồi xuống một phiến đá, dưới bóng mát của bụi trúc đó,
nhìn ra suốt cả con đường dài. Rồi những ngày sắp tới, Đỗ sẽ làm gì?
Dưỡng bệnh một thời gian, về nhà, rồi sẽ xin đi U Minh. Rồi sẽ đương đầu
với một nỗi gian nan khác, ở một không gian khác, một nơi rừng sâu nước
độc nổi tiếng lắm muỗi mòng. Một nơi ở cuối miền quê hương. Thúy
Minh! Anh sẽ mang hình bóng của Thúy Minh đến đó.

Bỗng Đỗ nheo mắt nhìn. Dưới nắng vàng có bóng hai người con gái đi vào
sau khi dừng xe và xuất trình giấy tờ ngoài cổng canh. Một cô có vẻ nhanh
nhẹn, tóc cắt ngắn, còn cô bên cạnh giống hệt Thúy Minh. Đỗ đứng dậy.
Không lẽ là Thúy Minh? Đỗ tin là anh đã nhìn lầm.
Hai người đi thẳng đến dãy nhà của Đỗ. Họ đến thật gần, Đỗ mới dám tin
đó là Minh. Minh dừng chân lại. Cô bé kia ghé tai hỏi nhỏ một câu. Minh
gật đầu.
Đỗ nói:
- Cô Minh có việc chi mà lặn lội đến đây?
Minh cúi đầu, đáp khẽ:
- Dạ thưa, dạ thưa, Minh lên…
Rồi ghé tai cô bạn:
- Liên Nga, nói giùm tao đi.
Liên Nga nói đỡ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.