NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 34

- Tôi định về phòng lấy một ít đồ dùng rồi trở lại đó ngay. Nhưng có lẽ
tôi sẽ ở lại đây một đêm với anh em cho vui. Vậy sáng mai anh tới hỉ!
- Vâng, chào Thiếu úy tôi đi.
Chiếc xe jeep quay đầu chạy ra cổng tiểu đoàn. Đỗ bước lên thềm của dãy
nhà đầu tiên, đi dọc theo đó để về phòng của mình. Lúc này vào khoảng ba
giờ trưa. Nắng loang khắp cả lối đi trải đầy sỏi. Một thứ nắng quái của mùa
thu, khô khan và hơi u buồn. Không có ai trên lối đi của Đỗ. Tiểu đoàn
vắng ngắt. Đỗ ghé vào phòng làm việc, hỏi người thượng sĩ già:
- Sao không thấy ai cả, bác Tâm?
Người thượng sĩ già nhướng mắt, nhận ra Đỗ, giơ tay chào và trả lời:
- Họ đi hành quân hết rồi, thưa Thiếu úy.
- Khi mô, bác?
- Dạ mới sáng nay. Kỳ này họ đi U Minh.
- U Minh?
Đỗ lập lại và ngẩn người.
- Kể cả đại đội của tôi?
- Dạ, đi gần hết mà Thiếu úy.
- Cám ơn bác.
Đỗ bước ra. Tiểu đoàn lại đi hành quân nữa rồi. Kể cả đại đội của anh, mới
ở Căm-bốt về đã lên đường trở lại. Chỉ còn những người thương binh như
Đỗ là còn nằm bệnh viện hoặc ở hậu cứ. Đỗ nhìn cánh tay anh, vết thương
đã kéo da non. Băng bột vừa mới cắt sáng nay. Đỗ sẽ xin ra vùng hành
quân. Không thể để đồng đội gian nan một mình.
Đỗ vào phòng của anh, một căn phòng trong dãy nhà tiền chế. Mọi vật
dụng vẫn nằm yên tại vị trí thứ tự như trước ngày anh đi qua Miên. Đối với
Đỗ, nơi đây cũng là một chỗ trú ngụ thân quen không kém chi căn nhà của
bác Liêu. Cũng có khá nhiều kỷ niệm với bạn hữu. Chiếc bàn nhỏ đặt cạnh
giường ngủ là nơi Đỗ thường đánh cờ với mấy người đồng đội. Những
người bạn đã từng vào đây, nói chuyện, ca hát, đánh cờ, nay đã mỗi người
một nơi. Có người hôm trước cười với Đỗ một nụ cười chưa quên, sáng
mai lên đường và mất dạng luôn. Chuyện xảy ra thông thường trong thời
chiến như bây giờ. Chiếc rương gỗ để trong góc phòng, có giăng một tí bụi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.