NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 32

Liên Nga hoảng:
- Ơ! Lại sắp nhè nữa kìa!
- Tao gặp thằng bé Thụy hôm kia mày thấy đó, nó bảo là anh Đỗ đã về
tiểu đoàn rồi, sau khi chờ tao suốt cả buổi trưa trước trường. Vậy là…
Liên Nga rút khăn tay đưa cho Minh, chép miệng:
- Khổ chưa! Tội nghiệp “ổng” ghê nhỉ!
- Tại tao…, phải không Liên Nga?
- Ừ, tại mày. Nhưng mà mày làm vậy đúng. Con gái bạo quá không
nên. Hãy giữ cho nó êm đềm tốt hơn Minh ạ. Mà sao “ổng” lại lên bệnh
viện?
- Tao quên nói cho mày biết là anh Đỗ bị thương ở bên Căm-pu-chia
mới về.
- Có nặng không?
- Không. Bị ở tay, một vết thương nhỏ, nhưng trúng xương nên đang
phải băng bột.
Liên Nga vỗ vai Minh, nói:
- Như vậy tao sẽ giúp mày.
Minh tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Mày giúp gì?
- Chúng mình có cớ để đem cam bưởi táo nho lên biếu cho “người
thương binh”. Ổn không?
Minh sửng sốt. Trời! Không ngờ nhỏ bạn của mình gan quá!
- Làm sao đi?
- Mày biết tiểu đoàn của “ổng” không?
- Biết. Ở Thủ Đức.
- Tao chở mày đi bằng xe Honda, chịu chứ?
Minh gật đầu liền như không dám suy nghĩ, miệng nói:
- Nga, mày gan thật.
- Tao giúp mày gan đó chứ! Mấy chuyện này, đôi khi cũng phải
“nhát”, đôi khi cũng phải “gan”, chứ đừng có luôn luôn “nhát gan”.
Minh hân hoan nắm chặt lấy tay Liên Nga.
Có bóng cô giáo dạy Vạn Vật đang lấy xe đi về. Dáng cô tha thướt bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.