NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 30

Liên Nga bỗng nhớ tới mảnh giấy của người ký tên “Đỗ”. Có thể nguyên
nhân là ở đó. Một lời hẹn khéo léo và “có cớ”. Một sự mong đợi. Nhưng tại
sao hôm qua Minh lại nghỉ học? Minh khước từ sự gặp gỡ đó chăng? Vì
sao? Liên Nga thắc mắc ghê lắm nhưng phải kềm lại vì giờ Vạn Vật đã bắt
đầu.

Giờ chơi, Liên Nga rủ Minh đi dạo trong sân trường. Minh vẫn giữ vẻ mặt
buồn thiu. Hai đứa vào quán hội đoàn mua xí muội và đến ngồi ở một băng
ghế tránh xa bọn nam sinh. Liên Nga chìa gói giấy ra:
- Ăn xí muội đi! Mặt mày bí xị làm tao nản quá!
Minh cười:
- Chi đâu mày? Khéo tưởng tượng.
- Chối nữa hở? Tao tưởng tượng? Còn mày thì khóc thật. Không nói
cho tao nghe thì tao chẳng thèm chơi với mày nữa. Ghét!
Minh lặng thinh. Liên Nga ôm vai bạn thỏ thẻ:
- Hỏi thật mày nghe Minh! Phải mày buồn vì cái anh Đỗ nào đó
không?
Minh lắc đầu lia lịa:
- Đâu có mày. Nói tầm bậy.
Liên Nga vờ giận dỗi:
- Bộ tao không xứng đáng nghe chuyện của mày sao? Thế thì thôi vậy.
Rồi Nga dợm đứng lên. Minh vội nói:
- Nga! Mày sao… nóng quá hà.Tao… tao… ừ, tao buồn vì chuyện đó.
- Vì… mảnh giấy bữa trước?
- Ừ, nó… làm tao rối óc.
- Có gì mà phải rối óc?
Minh bẹo tai Liên Nga, nói:
- Mày là con khỉ. Mày lanh quá nên biết hết tất cả rồi. Tao không giấu
mày, nhưng mày không được nói với mấy đứa kia đó.
- Tao thân có một mình mày, bép xép với tụi nó làm chi?
Minh thở dài:
- Nhớ giữ kín giùm tao. Chuyện nhỏ xíu, không ỏm tỏi như tụi nó đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.