NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 29

hỉnh của Liên Nga hiện lên trên màu xanh ấy. Đôi mắt thiết tha của Đỗ
cũng hiện lên. Minh bối rối vô cùng, rồi bỗng tự hỏi tối nay là mấy rồi?
Trời có còn trăng không? Ở sân nhà kia Đỗ có ra nhìn trời? Đỗ nghĩ gì, nhớ
gì về cái đêm rước đèn hôm nọ, hai nhánh cây thô, thắp hai ngọn đèn
ngoan?

Tối rồi… Minh bâng khuâng… Trời có trăng không, đêm nay…???

**

Liên Nga hỏi ngay khi Minh vừa vào lớp:
- Hôm qua sao nghỉ học vậy Minh? Bệnh hở?
Minh lắc đầu. Liên Nga lại hỏi:
- Tao thấy mắt mày có quầng thâm nè, bộ thức học bài hay là mất ngủ
hả?
- Không có.
- Chứ sao vậy?
Minh lại lắc đầu., và ngồi xuống mở cặp lấy vở để lên bàn. Liên Nga khoe:
- Hôm qua thầy Hùng gọi tao lên bảng, tao làm toán giống y kiểu của
mày. Ổng cho tao mười tám điểm luôn. Sướng quá!
- Thế à?
Minh cúi mặt, buồn thiu. Liên Nga ngạc nhiên:
- Có chuyện gì mà mày buồn xìu vậy?
Và Nga giật mình khi thấy đôi mắt của Minh từ từ đỏ lên và long lanh. Nga
không dám hỏi thêm vì kinh nghiệm cho biết rằng chỉ cần hỏi tới một câu
là sẽ làm cho hai hồ nước kia trào ra. Tốt hơn là cứ để cho bạn dịu lại, rồi
từ từ nó sẽ nói cho mình nghe.
Minh quay đi. Nga rút khăn tay đưa cho Minh. Nga vẫn thường làm như
vậy mỗi khi thấy bạn buồn. Có thể nói khăn của Nga không phải sắm cho
chính Nga, mà để dành lau nước mắt cho cô bạn “mít ướt” này. Nga mỉm
cười. Chắc cũng chẳng có gì quan trọng đâu. Cùng lắm là bị cậu hay mợ
nói một câu hơi nặng, rồi tủi thân rồi động lòng nhớ cha, nhớ mẹ. Hay là….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.