NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 27

luận của mày mới được. Còn bây giờ, rảnh không?
- Chi vậy?
- Đi mua vải với tao.
Minh ngần ngừ vài giây, rồi lắc đầu nói:
- Tao còn trông nồi cơm, và tắm cho mấy đứa em nữa.
Liên Nga xịu mặt:
- Gì mà bận dữ vậy? Làm vừa thôi, làm quá thành cô bé lọ lem đó.
Minh suỵt bạn:
- Nói mợ Phương nghe mợ giận đấy. Mày làm như cậu mợ tao ác lắm
vậy. Tao giúp đỡ cậu mợ tao, có gì đâu. Tao chẳng nghĩ gì hết.
Liên Nga im lặng ngồi xuống ghế, bỗng thấy quyển sách là lạ để trên bàn,
nó giở ra. Minh kêu lên:
- I’, đừng, Nga!
Nhưng Liên Nga đã trông thấy những dòng chữ viết ở trang gần cuối. Nó
liến thoắng hỏi:
- Sao viết ít thế này Minh? Tao chưa hiểu gì cả.
Minh tủm tỉm cười:
- Buồn tay viết chơi mà!
- Xạo đi mày! Nói tao nghe với!
- Tao còn chưa hiểu, làm sao mày hiểu? Thôi đi về đi, để “em” làm
công chuyện “bác” ơi!
Liên Nga đứng lên, ôm quyển vở Toán của Minh luôn:
- Ừ, về thì về.
Minh đưa Liên Nga ra cửa, đã thấy thằng Thụy đứng chờ ở đó. Thụy dúi
vào tay Minh một mảnh giấy, nói:
- Anh Đỗ nhờ em đưa cho chị.
Rồi nó ù té chạy. Minh còn đang ngạc nhiên thì Liên Nga giật lấy mảnh
giấy, liếc mắt đọc nhanh. Nó cười rinh rích, rồi trả lại, giả giọng xỉa xói:
- À, tao biết rồi, mày giấu tao nghen!
Minh ngơ ngác:
- Ơ kìa! Cái gì đâu hở Nga?
Liên Nga nói nhỏ vào tai Minh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.