NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 31

Liên Nga chêm vào một tựa truyện tiểu thuyết:
- “Cơn gió thoảng” hở?
- Gió thoảng hay gió lốc gì đó, tùy mày hiểu.
- Tao có hiểu “mô tê” gì đâu? Nè, Đỗ là ai?
Minh nghe nóng ở hai má. Minh dí mũi giép chà trên mặt đất, đáp nhỏ:
- Một… ông người Huế, sinh viên Khoa Học.
Liên Nga ngắt lời:
- Con trai Huế? Học Khoa Học? Khô queo!
Minh cãi:
- Đâu có khô queo. Người ta..người ta…
- Ướt át lắm hở?
- Ừ... mày muốn hiểu như vậy cũng được. Nhưng mà “ổng” đã đi lính
từ lâu rồi, gần hai năm.
- Ghê thế à? Gặp hồi nào?
Minh đỏ mặt, nói:
- Thôi mày, tao không kể bây giờ đâu, dài dòng lắm.
- Thôi thì thôi. Nhưng này Minh! Anh chàng hẹn gặp mày hôm qua,
mày có gặp không?
- Không.
Liên Nga trố mắt, thấy Minh lại sắp khóc.
- Sao vậy? Rồi sao mày cũng không đi học?
- Tao sợ quá! Lần đầu tiên tao bị đặt trong một tình trạng như vậy. Tao
nói dối là bệnh để cậu mợ cho tao ở nhà một bữa. Tao sợ anh ấy đón trước
trường, chắc tao “quê” chết luôn.
- Sao mày lại nhát gan đến độ đó hở Minh?
Minh cắn môi:
- Tao biết anh ấy sắp trở lại bệnh viện. Tao cũng muốn gặp một lần.
Nhưng tao không dám. Đi với “ai” ngoài đường tao sợ lắm. Tao cũng ngán
bị bọn bây trêu chọc. Và nhất là tao không muốn cậu mợ tao biết được rồi
sẽ buồn lòng. Tao mâu thuẫn ghê hở Nga?
- Vậy thì thôi. Còn chán chi dịp khác.
- Nhưng mà…, nhưng mà…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.