NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 79

bước vào phòng bệnh, Minh thấy Vũ đang ngồi thẳng trên giường ngắm
cánh tay băng bột treo ngang ngực. Nơi đầu giường, Vũ đã xếp gọn bộ đồ
trận rằn ri và chiếc mũ màu xanh lá cây. Và Vũ đã nói chuyện với Minh
bằng giọng Huế. Tất cả những điều đó làm cho Minh sững sờ. Tại sao lại
không phải là Đỗ, để trở về trong bệnh viện, để làm người thương binh, để
cho Minh được băng bó, săn sóc?

Vũ trạc bằng tuổi Minh thôi. Vũ có mẹ và em ở Hải Lăng, Quảng Trị,
không biết đã tản cư đi đâu, bình yên hay đã chết. Vũ vào lính được hai
năm. Vũ mới theo đoàn quân tái chiếm Quảng Trị, và bị thương phải trở về.
Thế thôi, đó là những điều mà Minh biết về Vũ.
Thấy Minh không nói, Vũ hỏi:
- Chị Minh! Chị giận Vũ rồi phải không?
Minh ngước lên, lắc đầu:
- Không có. Vũ hỏi một câu đáng hỏi. Từ lâu rồi chị ít tâm sự với ai.
Vũ gõ nhẹ vào thùng đàn, nói:
- Rứa Vũ có đáng được nghe chị tâm sự không?
Giọng Minh như chùng xuống:
- “Tâm sự” của một người sẽ vô ích đối với một người khác. Nhưng
nếu Vũ muốn…
- Vũ không có chị. Vũ chỉ có em gái. Em gái của Vũ quê mùa như cục
đất, Vũ chưa bao giờ biết hắn nghĩ chi. Còn “bồ bịch” thì Vũ không có, vì
Vũ thấy con gái đời ni toàn người “chi chi mô”.
Minh bật cười:
- Rồi “răng” nữa?
- Ngay ngày đầu về đây, mới gặp chị Vũ đã mến, Vũ đã nghĩ như thể
chị là người chị của Vũ. Vì rứa Vũ thấy chị buồn Vũ thắc mắc ghê.
Minh bùi ngùi, nói với Vũ như một lời kể lể:
- Cám ơn Vũ. Chuyện của chị cũng chẳng có gì đâu… Đã qua hết rồi
Vũ ạ. Có ai không buồn khi một… người quen, một … người thân của
mình ra trận, rồi… mất tích luôn không hở Vũ?
Vũ mở to mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.