NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 77

Cuối tháng ba, không khí yên lành bỗng lại sôi động lên. Có tin Quảng Trị
dậy lửa. Có tin biên giới bị ngoài Bắc xâm lấn. Từng đoàn người dân tản cư
vào Huế, rồi từ Huế vào Đà Nẵng. Ở miền cao nguyên cũng sôi sục lửa
đạn. Có tin ác chiến ở miền Tam Biên, rồi Kontum bị tàn phá. Rồi trong
Nam cũng bàng hoàng với trận Bình Long, An Lộc. Những thành phố bị đổ
nát. Màu tang tóc phủ khắp nơi làm xúc động người thủ đô.

Minh theo các đoàn thể sinh viên, học sinh đến những trại tạm cư để san sẻ
hạt gạo, manh áo. Minh cùng Liên Nga đi phát thuốc ở các trại cứu trợ.
Minh tham dự những buổi trưa nắng cháy, đứng phát gạo, muối, mùng mền
cho những người dân từ An Lộc chạy về. Mồ hôi chảy xuống, Minh nếm và
nghe mặn như nước mắt. Minh cảm thấy như đời sống không phải chỉ riêng
cho mình nữa, mà Minh còn chia xẻ với những người dân hoạn nạn.
Minh rủ bạn hữu đi hiến máu. Minh theo các đoàn công tác của sinh viên đi
quyên tiền mọi giới dân chúng, trên đường phố, vào các tiệm buôn, vào các
trường học. Minh tham gia văn nghệ để gây quỹ cứu trợ nạn nhân chiến
cuộc….

Một hôm cậu Phương bảo Minh:
- Cậu rất thích những hành động biểu lộ nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cháu
đã làm rất đúng. Điều đó làm an ủi những người đã hy sinh… như cậu Đỗ.
- Dạ, cám ơn cậu.
- Cháu thích làm việc xã hội lắm phải không? Vậy cháu có muốn làm
một công việc hợp với khả năng của cháu không?
Minh ngạc nhiên:
- Thưa cậu, cháu chẳng có tài gì ngoài việc học hành và giúp đỡ cậu
công việc ở nhà.
Cậu Phương cười:
- Cháu chẳng là một y tá giúp việc đắc lực cho cậu thì là gì? Minh à,
cậu đề nghị cháu đến giúp ở một bệnh viện. Nơi đó, thương binh được đưa
từ Quảng Trị về rất nhiều. Cháu có thể tình nguyện đến giúp họ một tay.
Cậu thấy công tác đó rất thích hợp với cháu. Cháu nghĩ thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.