NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 75

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Người khắc bia mộ

Chương 5

“Chiến sĩ không bao giờ chết!
Anh Đỗ, anh đã ra đi vào cõi mịt mùng. Nơi đó là vùng sống nguy khổ hay
cõi chết bình an? Từ mùa xuân đó đến nay đã hơn một năm, đời sống có
phải chỉ là dành cho những người còn lại?

Chim không còn hát những khúc hoan ca trên cành mận trước nhà. Gió
như muốn thoảng lời đưa hương nhớ. Dù người đi không về, vẫn có tiếng
thì thầm luôn nhắc nhở Minh:

Chiến sĩ không bao giờ chết – Không bao giờ chết”.

Thúy Minh viết như thế vào quyển nhật ký của Đỗ rồi buồn bã gấp lại.
Giấy đã cũ nhưng còn thơm vương vấn. Minh đã không đốt di vật dấu yêu
này, cũng như vẫn giữ kỹ những bức thư của Đỗ. Minh không sợ đọc chữ
của người chết. Minh cũng muốn ngắm mãi chữ ký của Đỗ trên đồng bạc
mới mà Tết năm ngoái Đỗ đã mừng tuổi Minh. Tết năm nay qua đi như một
khoảng ngày bình thường, Minh không chờ đón và Minh cũng không tiếc
rẻ. Cuộc sống chợt khô lại giống như khoảng thời gian Minh chưa gặp Đỗ.
Chỉ khác là ngày xưa còn có một chút vô tư mà bây giờ thì nặng đầy ưu
sầu. Minh tưởng như Minh chỉ còn là một chiếc bóng, lặng lẽ học hành,
lặng lẽ làm việc. Không quá vui mừng khi nghe mình thi đậu Tú tài đôi.
Không náo nức trước ngưỡng cửa đại học. Không xôn xao sửa mình làm
một sinh viên trịnh trọng như bao nhiêu người. Minh đã vào trường Khoa
Học. Minh lặng lẽ làm một sinh viên chăm chỉ. Nhưng không ai hiểu rằng
mỗi khi ngắm những hoa cỏ trong vườn thực vật, Minh đã nghĩ đến Đỗ và
tưởng tượng ngày xưa đã nhiều lần Đỗ bước chân đến đây. Đỗ cũng từng
mài dũa mơ ước ở ngôi trường ấm cúng này, từng thực hiện công việc lập
“Lớp học huynh đệ” với các bạn anh. Vậy mà có ngày Đỗ đã mất bóng ở
sân trường, có ngày Đỗ đã thiếu mặt trong những khung cảnh thân yêu – và
đã vắng tiếng trên cõi đời ???….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.