NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 74

- Nhà chị không có tre, nhưng hình như bên nhà bác Liêu có, bác
thường để sẵn trong nhà để làm các thứ lặt vặt. Sao Thụy không qua bác
xin?
- Bác Liêu đóng cửa ngủ, em không dám gọi.
Minh ngạc nhiên. Mọi hôm bác vẫn thích ngồi khắc bia mộ, không buồn đi
ngủ trưa. Hôm nay bác mệt chăng? Hay là bác đã trở bệnh nặng thêm? Từ
hôm người ta giao chiếc rương của Đỗ về, bác thẫn thờ như người mất trí,
và ho nhiều hơn, mệt mỏi hơn. Tự nhiên Minh cảm thấy âu lo. Không biết
tình thân nào đã khiến cho Minh thương bác Liêu như chính cha mình?
Minh nói với Thụy:
- Chắc bác bệnh rồi? Thụy đi với chị sang nhà bác thăm nhé!
Minh và Thụy đi nhanh sang ngõ bên kia. Sân nhà bác Liêu vắng lặng. Mấy
tấm bia dựng tựa vách tường. Lon nước khô cạn, có thể bác Liêu đã không
làm việc từ sáng nay. Chiếc đục, chiếc búa bỏ nằm trong góc. Đúng là bác
Liêu đã trở bệnh rồi. Thụy đẩy cánh cửa khép hờ. Căn nhà tối om. Trên bàn
thờ không có khói nhang như thường ngày. Và Thụy đã thấy bác Liêu nằm
trên đi-văng. Nó gọi khẽ:
- Bác ơi! Bác ơi!...
Minh đến ngay cạnh bên. Minh bỗng lùi lại. Có một không khí rờn rợn lảng
vảng xung quanh. Minh run rẩy nắm lấy cổ tay của bác Liêu….Lạnh giá!
Thụy cũng cảm thấy việc gì đã đến, cúi xuống lay mạnh bác Liêu. Nó nghe
tiếng Minh rú lên:
- Ôi! Bác Liêu chết rồi!
Tiếng kêu của Minh làm Thụy lạnh buốt cả lưng. Thụy và Minh khóc òa
lên nức nở. Bác Liêu đã ngủ giấc ngủ dài nhất của một con người, bỏ lại hết
những phiền muộn tăm tối.
Ngoài song rào xiêu vẹo có tiếng của một loài chim nào rất lạ cất lên, nghe
như xúi biểu: “Khóc đi! Khóc đi!.....”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.