NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 73

còn ai nữa! Đỗ đã viết trong quyển nhật ký: ”Thúy Minh , cô bé đã đến vào
một mùa trăng
” sau chuyến đi Căm-Bốt. Và ở những trang sau, Đỗ viết về
Minh thật nhiều, bằng màu mực xanh tràn trề hy vọng. Đỗ đi rồi, Đỗ đã bỏ
xác tại một núi cao hay một vực sâu nào rồi, Minh mới được thấy rõ tấm
lòng của Đỗ. Chưa có nỗi nào cay xót hơn. Và Minh tưởng tượng nét mặt
của Lâm qua những dòng chữ của Đỗ, khi Lâm nói: “Thiếu úy vui vẻ quá!
Em nghe người ta bảo, người vui vẻ yêu đời không bao giờ chết yểu”. Đỗ
ơi! Minh cũng ráng mà tin như thế. Nhưng bao ngày qua không thấy bóng
người về. Mưa vẫn còn tuôn đổ đến giữa mùa thu. Trăng năm nay nhất định
sẽ không sáng tỏ vì mây xám giăng đầy trời. Xóm nghèo nhất định sẽ
không còn vui với đám rước đèn của trẻ nhỏ vì mưa sẽ làm tắt hết nến. Bởi
vì bạn bè đã về hết, cả những người sống lẫn người đã hy sinh, mà chỉ một
mình anh ở lại xứ người.

**

Bé Tuấn, con út của cậu Phương chạy đến sà vào lòng Minh, bập bẹ:
- Có … anh Thụy…chị ơi!
Minh ra cửa, thấy Thụy đứng đó, tay cầm chiếc lồng đèn cũ. Minh hỏi:
- Việc gì vậy Thụy?
Thụy hỏi:
- Nhà chị có tre không? Sườn đèn của em bị gãy một chỗ.
Minh cười:
- Ở đây làm gì có tre. Mà Thụy… năm nay chơi lại đèn cũ sao?
Thụy cúi nhìn chiếc lồng đèn trên tay:
- Dạ, đèn này còn tốt. Em sẽ giữ lại hoài.
Rồi Thụy chỉ cho Minh thấy chiếc đèn chỉ bị hỏng một chỗ nhỏ. Màu giấy
bóng xanh lơ vẫn còn mới nguyên. Minh xúc động . Chiếc đèn tàu thủy
quân lục chiến Đỗ làm đây mà! Lại một kỷ niệm thân ái của Đỗ. Minh biết
Thụy có thừa thì giờ để làm một chiếc đèn mới, vì nó đã đậu vào lớp sáu
trường công, nên còn được nghỉ hè lâu, nhưng nó vẫn muốn chơi chiếc đèn
tàu đổ bộ này hơn. Minh nhìn Thụy, thấy thương thằng bé vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.