NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 71

Khắc đẹp hay không đẹp thì cũng chỉ một tấm bia, cũng một tên mình mà
thôi.
- Nhưng mà bác tài thiệt. Con chắc chẳng bao giờ làm được như bác
đâu.
- Mỗi người một công việc. Con có tài học, ráng học cho giỏi. Con
làm chi việc này? Đưa cây đục cho bác.
Bác Liêu khắc thêm nét cuối của chữ “A” trên tấm bia để trước mặt. Thụy
lẩm bẩm đọc:
- “Mộ chí của…”. Bác ơi, cái này của ai vậy bác?
- Của anh Đỗ.
Bác Liêu đáp như một lời rên rỉ. Thụy giật mình, nó tưởng nó nghe lầm.
Bác Liêu nói như sắp khóc:
- Bác sẽ khắc cho anh Đỗ con một tấm bia mộ, bác để dành đây, khi
mô có xác anh con, bác sẽ xây mộ, dựng bia lên cho hắn.
- Nhưng mà…
- Con ngạc nhiên hở Thụy? Có chi mô con. Mỗi người đều phải có
một nấm mồ, có một mộ chí. Bác làm nghề ni mà không khắc cho hắn một
tấm bia thì cũng tủi cho hắn, con hỉ?
Thụy ứa nước mắt, nói:
- Bác không tin là anh Đỗ còn sống sao bác?
Bác Liêu lắc đầu:
- Ai người ta cũng về cả. Có người về bình yên. Có người về mang
thương tật. Có người về trong quan tài. Nhưng cũng là về. Còn anh Đỗ của
con, mất xác rồi còn chi! Có ai thoát khỏi mưa pháo, bão bom mô con?
Chừ không còn ai ở Hạ Lào nữa. Hết cuộc hành quân rồi! Mà Đỗ ơi, con ở
mô?
Bác Liêu gục mặt trên đầu gối. Nhưng không phải bác khóc. Dường như
tuổi già của bác đã khô giếng nước mắt. Mà chính sự khô khan đó có lẽ làm
cho người già đau đớn hơn là được khóc như trẻ thơ.
Thụy rón rén phủi sạch bụi cát trên mặt bia mộ. Nét khắc của bác Liêu bay
bướm, thanh nhã vô cùng. Mai mốt đây sẽ hoàn tất dòng chữ “Mộ chí của
Nguyễn Thi Đỗ”, hoàn tất công trình của người cha cho con trai. Nhưng mộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.