NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 83

hoài: ” Đem về bán lấy tiền xài nghen Vũ! Gỗ trầm đó!”
Minh run rẩy nhìn mảnh gỗ thơm hương, rồi nhìn Vũ:
- Nói thế… Vũ có biết… Thiếu úy Đỗ… không?
- Dạ biết. Chính ông nói với Vũ rứa đó.
Và Vũ ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Chị quen ông Đỗ?
- Có. Vũ có biết gì về anh ấy không? Anh ấy mất tích rồi.
Vũ linh cảm rằng giữa Đỗ và Minh hẳn có một mối liên hệ. Minh đang nôn
nao muốn biết thêm một điều gì về Đỗ. Vũ nhíu mày ráng nhớ lại những sự
việc xảy ra đã một năm rưởi. Khúc phim khói lửa trở về trong trí nhớ của
Vũ…
- Ở Khe Sanh, Vũ qua Hạ Lào và đóng quân trên một ngọn đồi hiểm
trở. Địch pháo kích ngày đêm. Một số anh em bị thương được tải về bằng
trực thăng. Vũ còn ở lại với tiểu đội của Thiếu úy Đỗ, tiếp tục giữ đồi.
Minh mừng rỡ:
- Vũ có ở lại? Rồi sao nữa?
- Địch lại pháo, và tràn lên đồi. Trong đêm hung hãn vô cùng nớ,
Thiếu úy Đỗ bị thương nặng. Vũ không biết ông bị nơi mô nữa, vì khắp
người ông máu me đầy cả. Đêm tối làm Vũ như người mất trí. Vũ không
còn nhận định được chi.
Minh cắn răng nén tiếng khóc đang chực bật ra. Vũ kể tiếp, mắt sáng lên
như đang sống lại trong phút giây đỏ lửa:
- Trong khi đang tuyệt vọng vì bên kia quá đông, Vũ nghe tiếng trực
thăng đến. Vũ mừng hơn là thấy mạ của Vũ nữa. Vũ chạy đến lay gọi Thiếu
úy Đỗ. Ông nằm im lìm. Có vài anh em cũng bị thương nằm la liệt dưới
đất, đưa mắt nhìn Vũ như cầu xin. Vũ muốn chết sững trước cảnh nớ. Mà
ông Đỗ vẫn nằm im, lạnh giá. Vũ không biết là ông còn sống hay đã chết.
Mà địch vừa bắn vừa pháo rát quá, trực thăng lại bắt đầu bay lên. Đôi mắt
khẩn thiết của anh bạn nằm gần Vũ nhất như bắt Vũ phải quyết định. Vũ
chỉ còn kịp kéo poncho đắp lên người Thiếu úy Đỗ rồi xóc anh bạn chạy
đến leo lên trực thăng.
Minh ôm mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.