NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 84

- Trời ơi! Anh Đỗ…
Vũ lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Kể lại đoạn đời máu lửa kia đối với Vũ là
một cực hình. Trước mặt Vũ, Minh đang sụt sùi khóc, không đè nén được
nữa. Vũ nghẹn lời:
- Chị Minh, Vũ rất khổ sở phải kể chị nghe như rứa. Vũ không có can
đảm nói dối để kéo dài sự hy vọng nhớ nhung cho chị. Thà là… ta cứ biết
sự việc đã đến đoạn cuối của nó. Chị Minh có giận Vũ không? Vũ cũng chỉ
là con người, không phải Phật , Thánh nên không có phép tiên cứu vớt cả
nhân loại.
Minh nói trong tiếng khóc:
- Chính Chúa Phật cũng bỏ con người….
Vũ khổ sở nói:
- Chị Minh, Vũ xin chị đừng khóc nữa…. Chị Minh ơi!
Nhưng Minh đang rũ người như một tàu lá úa. Vũ ngậm ngùi giở chiếc mũ
xanh đặt xuống giường, bỗng thấy giống như Vũ vẫn làm khi chào vĩnh
biệt những người bạn đã hy sinh. Vũ nhớ đến đêm kinh hoàng đó, khi Vũ
vác người bạn vừa leo lên trực thăng thì cũng đúng lúc chiếc máy bay phải
rời mặt đất. Đạn bay vèo vèo tứ phía. Vũ còn thấy Đỗ nằm yên bên những
ụ đất cát, dưới tấm poncho. Đêm ấy, Vũ muốn nghĩ đến Chúa, đến Phật để
mà cầu nguyện cho người dưới đó, nhưng cảm thấy không có sức mạnh nào
giúp đỡ được con người. Đời sống hồ như đã mất hết những nhân danh.

Vũ bỗng hết muốn đi ra phố, hết muốn đến bạn bè, hết muốn tìm vào rạp
xi-nê. Vũ cảm thấy cuộc đời là một vở kịch hay nhất, mà chiến tranh Việt
Nam là một cuốn phim hào hùng, bi thảm nhất trong lịch sử nhân loại. Vũ
chợt muốn về nhà ngay. Vũ muốn ra Hải Lăng ngay bây giờ, muốn thấy
mẹ, thấy em đang lang thang tìm lại nền nhà xưa trên gạch vụn. Vũ muốn
thấy mẹ còn nguyên da nguyên thịt, thấy em gái bằng mắt bằng nụ cười. Vũ
muốn trở về ngay.

**

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.