béc-giê xông tới vồ hắn, hắn né sang bên, cắm đầu chạy. Nhưng con vật
đuổi theo bén gót. Hắn không còn cách nào khác là leo lên thang gác gỗ, lọt
vào ban công của ngôi nhà sàn.
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa phòng và rất ngạc nhiên thấy không cài chốt. Hắn
chuyển quả lựu đạn qua tay phải, bước nhẹ vô phòng.
Ngay lúc ấy một tiếng gọi vang lên từ sau bức màn:
- Vẩn Thạch.
Chỉ cần bấy nhiêu ấy thôi cũng đủ để hắn rụng rời. Bức màn vải được
vén lên và Thục bước ra giữa phòng.
- Chào em. Vẩn Thạch nói. Lâu nay tôi vẫn mong rằng trước khi chết
được gặp lại em.
Thục chạy đến mấy bước nhưng chựng lại:
- Đừng nói thế. Anh hãy chạy trốn đi. Phía sau nhà là rừng.
Thạch thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống sân. Trời đã sáng rõ. Chó sủa
inh ỏi. Căn nhà bị bao vây bốn mặt.
Vẩn Thạch nói:
- Muộn rồi em ạ. Hãy ngồi xuống đi, Thục. Anh muốn nhìn em một lát.
Thục run rẩy:
- Bây giờ không phải là lúc nói những lời ấy. Anh hãy tìm cách thoát
thân đi. Em có thể giúp anh được việc gì?
Vẩn Thạch thảy thảy trái lựu đạn trên tay, nụ cười nhạt nhòa trên khuôn
mặt tái mét. Hắn nói:
- Anh có thể mở đường máu bằng trái lựu đạn này nhưng tự nhiên anh
thấy chẳng cần gì nữa cả. Tất cả đều vô nghĩa.
Có nhiều tiếng chân bước lên cầu thang. Những khẩu lệnh triển khai lực
lượng bên dưới nghe rất rõ. Vẩn Thạch thấy bình tĩnh lạ lùng. Hắn đặt trái
lựu đạn trên bàn, ngay trước mặt mình rồi dịu dàng hỏi Thục:
- Em có thuốc lá không?
Thục lấy bao thuốc Hero trên bàn Chương đưa cho hắn. Hắn lại nói:
- Cho anh một ly rượu mạnh.