NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 12

Bác sĩ đến, bảo Thục trở lại giường nằm rồi đặt ống nghe lên ngực nàng.

Ông nói:

- Ngày mai cô xuất viện được. Bây giờ cô có thể đi dạo một lát cho

khuây khỏa.

Thục sang một hành lang ngắn đến khu hậu phẫu. Nhờ sự hướng dẫn của

người y tá trực nàng tìm ra phòng của người đàn ông không mấy khó khăn.
Căn phòng này rất yên tĩnh. Thục đứng im nơi cửa khá lâu. Nàng muốn biết
đích xác chỗ hắn nằm và đến thẳng nơi đó, hơn là phải đi tìm dọc theo các
giường bệnh.

Trong ánh sáng êm ả của buổi chiều trên cao nguyên, hắn nằm bất động

trên chiếc giường nhỏ kê gần cửa sổ. Hắn không để ý đến người đang đến
mặc dù hai mắt đang mở nhìn vào một cái gì vô hình trước mặt. Khi Thục
đến sát bên, hắn nhìn nàng với vẻ ngơ ngác. Cánh tay dài tái mét đặt bất
động trên tấm drap trắng. Nàng thấy những ngón dài, thon thả. Gương mặt
hắn phẳng lặng đến nỗi Thục có cảm tưởng hắn không hề có ý thức về
chung quanh. Điều đó làm nàng sợ. Nàng lên tiếng:

- Ông không nhận ra tôi sao?
Hắn cười. Nụ cười thô kệch, lạnh lẽo.
Thục lại hỏi:
- Ông đã nhắn tin cho người thân chưa.
- Tôi không có người thân.
- Sao vậy?
- Không sao cả. Cô có vẻ đã bình phục?
- Bác sĩ nói ngày mai em xuất viện.
Thục ngồi xuống bên mép giường, bây giờ nàng mới thấy hắn có bàn tay

đẹp hơn bất cứ bàn tay nào nàng gặp trên đời. Bàn tay tái xanh với những
ngón dài quý phái, trở nên linh động lạ thường giữa màu trắng của tấm drap
mỏng. Thục tránh không nhìn vào mắt hắn, nàng nói:

- Người ta bảo ông đã cứu tôi ra khỏi đám đông mắc kẹt trong phi cơ. Họ

đều nghĩ ông là anh ruột tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.