Thục có cảm giác thật mơ hồ về mình khi tỉnh dậy. Ánh sáng bên ngoài
được lọc qua mấy lớp lá cây trở nên êm dịu. Nàng nằm im, mơ màng như
trong một cơn say nhẹ. Những việc vừa qua hiện ra một cách mơ hồ. Có
tiếng hỏi:
- Cô thấy khỏe chưa?
Đôi mắt Thục định hình trên gương mặt người nữ y tá.
- Đây là bệnh viện? Thục hỏi.
- Vâng. Cô không nhớ tai nạn máy bay sao?
Thục giật mình, nàng thoát ra khỏi trạng thái mơ màng lúc đầu và nhớ lại
tất cả. Nàng hỏi:
- Tôi có bị tàn tật không?
- Cô khỏi lo. Cô chỉ bị ngất đi vì xúc động mà thôi. Người anh cô đã đem
cô ra khỏi đám đông hỗn loạn trong đám cháy.
- Anh ấy đâu rồi? Thục hỏi.
- Ông ấy đã tỉnh trước cô nhưng vì vết thương trên đầu khá nặng nên
chưa dậy được.
Thục xoay nghiêng người lại, nàng ngạc nhiên khi thấy mình làm cử
động đó một cách dễ dàng. Nàng ngồi dậy không mấy khó khăn.
- Chị cho em đi thăm anh ấy được không?
- Phải có lệnh của bác sĩ mới được.
Thục lại hỏi:
- Tai nạn cách đây mấy ngày rồi?
- Mới sáng nay.
- Anh ấy bị thương nơi nào trên đầu?
- Ngay trên sóng mũi. Vết thương rất sâu, mất nhiều máu.
Người nữ y tá quay đi. Thục đến bên cửa sổ. Khuôn mặt trầm tĩnh của
người đàn ông hiện ra giữa vòm lá xanh bên ngoài. Nó có chút gì dửng
dưng, hờ hững. Giữa lúc mọi người nhốn nháo kêu khóc cầu nguyện thì nó
bình thản hút thuốc, nó cười chế diễu. Nhưng chắc chắn là bây giờ nó
không thể cười với một vết thương sâu trên mặt.