NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 15

- Đó là những thứ vô dụng. Hôm nay tôi ra viện. Vừa định đi thì em đến.
Hắn xách cái túi vải, vừa đi vừa nhìn trời. Thục dắt xe đi bộ theo hắn

xuống dốc. Nàng đợi hắn vẫy một chiếc xe nhưng dường như hắn không có
ý định ấy. Thục hỏi:

- Nhà ở đâu?
- Gần ga. Nhưng tôi chưa muốn về.
- Tại sao?
- Giờ này họ chưa dậy?
- Ai?
- Mấy người bạn.
- Họ ngủ vào buổi chiều à?
- Họ ngủ suốt ngày. Chỉ làm việc ban đêm.
- Họ học thi à?
- Không.
- Thế còn anh, anh có phải là giáo sư không?
- Tôi à? Không.
Thục chợt hỏi:
- Người đàn bà Pháp đâu?
- Tôi cũng không biết. Cô cho tôi xuống đây đi.
Thục dừng xe lại:
- Ta đi ăn cái gì.
- Tôi cũng muốn thế.
Họ vào một quán ăn không lấy gì sang trọng lắm. Hắn không nói gì suốt

bữa ăn. Dường như hắn chỉ để ý đến tô hủ tiếu và tách cà phê, tưởng chừng
như hắn đã quên bẵng sự có mặt của Thục bên cạnh. Nhưng thái độ của hắn
không hẳn là một sự lãnh đạm, nàng thấy có điều gì khác hơn thế nữa. Đó
là thái độ của sỏi đá, của cây cỏ, vừa hồn nhiên vừa buồn nản, dửng dưng.

Hắn chập chờn trong tâm hồn nàng như một nỗi ám ảnh. Nàng cảm thấy

hắn là một kẻ bất cần đời nhưng nếu nàng bỏ mặc cho hắn đi thì hắn sẽ
chết. Đó là cái cảm giác quái đản mà người đàn ông ấy gieo vào trong đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.