Thục hỏi:
- Anh sẽ làm gì ở Đà Lạt trong mấy ngày Tết.
Hắn đáp:
- Anh nằm đợi em. Còn chút nữa đây anh sẽ lại thác Prenn và ngủ trưa ở
đó.
Thục mỉm cười, nàng thấy hắn như đứa trẻ thơ đi lạc giữa loài người và
nàng muốn hôn hắn ngay tại bến xe.
Thục tưởng tượng khi về Sài Gòn chắc chán lắm nhưng sự săn sóc của
má, những câu nói đùa của anh Quang và những buổi chợ Tết rộn rịp ồn ào
lại khiến nàng thích. Nàng chỉ còn nhớ đến hắn lúc đi ngủ và những lúc đọc
thư Chương. Chương đã ra trường với cấp bậc thiếu úy công an. Nàng hỏi
to trong lúc đang đọc thư:
- Tết này anh Chương có về Sài Gòn không má?
- Má chẳng nghe nó nói. Cũng có thể nó không về.
Thục cười.
- Ối chà! Thế thì ta mất đi một món tiền lì xì quan trọng.
Người mẹ:
- Con gái sắp lấy chồng rồi còn đòi lì xì à? Tết này tao không cho đứa
nào một đồng đâu. A, mà mấy giờ rồi con?
- Gần chín giờ.
- Thằng Quang đâu rồi?
- Má hỏi làm chi cho mệt. Ngày thường còn chưa thấy ảnh ở nhà huống
chi ngày Tết.
Bà mẹ lấy giỏ, đi chợ.
Thục lại giường nằm. Benutrex B12, thứ nước màu hồng trong suốt.
Khuôn mặt lạnh lùng của người anh rể. Rất ít khi thấy ông ta cười. Không
biết làm sao mà chị nàng lại có thể sống chung với một người đàn ông như
vậy.
Thục ném hộp thuốc lên bàn khi nghe tiếng bước chân lên cầu thang.
Nàng nói: