- Đứng lại!
Nhiều loạt súng chỉ thiên nổ giòn.
Cuộc rượt đuổi bắt đầu.
- Nằm xuống đi!
Hưng la lên. Vẩn Thạch siết chặt vô-lăng nhấn hết ga.
Đạn rít quanh xe. Hai chiếc vỏ bên trái nổ tung, chiếc xe lạng đi. Thạch
cắn răng kéo vô lăng lại để đưa xe ra giữa đường nhưng đà xe đi mạnh quá
làm nó muốn lật nhào. Vô lăng trả ngược lại mạnh đến nỗi hất tung Thạch
ra sau. Chiếc xe phóng xuống ruộng nước. Bùn đã cứu cho nó khỏi lập úp.
Thục lóp ngóp ngồi dậy sau khi bị kẹt dưới sàn xe. Trán Thạch bê bết máu.
Thục ôm mặt khóc.
Nhưng Thạch thì vẫn ngồi trong xe, lấy thuốc ra hút, bình thản nhìn vợ
chồng Hưng đang cố mở cửa xe để ra ngoài.
- Em có ân hận đã theo anh không? Thạch hỏi.
- Em không biết gì cả. Tại sao lại như thế này?
Lúc ấy những người công an đã lội xuống ruộng, ra lệnh cho mọi người
ra khỏi xe. Thạch nói:
- Các anh lên bờ đi. Chúng tôi vào ngay bây giờ.
Nhưng Hưng và Xuân đã bị còng tay dẫn đi.
Thạch cõng Thục trên lưng bì bõm lội trên ruộng nước.
Một người công an ra lệnh:
- Bỏ quân hàm ra!
Hưng tháo bỏ quân hàm đại úy đưa cho người công an, hắn gượng cười
nói vớt vát:
- Tặng ông bạn làm kỷ niệm.
- Tao không giỡn mặt với mày!
Hưng nhún vai rồi leo lên xe cảnh sát ngồi cạnh Xuân. Thạch cũng vừa
cõng Thục lên đến đường cái, đặt Thục ngồi dưới cỏ. Thục vẫn còn ngơ
ngác. Người công an lúc nãy đến gần:
- Mời hai người lên xe.