NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 46

°

Tám giờ sáng, Vẩn Thạch, Hưng, Xuân và Thục lại lên đường đi Pleiku.

Giấc mơ gần sáng còn để lại trong Thục những bâng khuâng vô hình, tự
dưng nàng muốn trở về Sài Gòn thăm má nhưng rồi cái nhịp sống giang hồ
của bọn Vẩn Thạch lại kéo nàng trôi theo. Ăn uống, hút thuốc, mua sắm,
lên xe, xuống xe… những thứ đó khiến nàng phó mặc. Nhưng khi ngồi trên
xe nàng nhớ rất rõ cảm giác lạ lùng lúc mới thức dậy. Trời còn tối mờ, phía
dưới đường xe cộ đã bắt đầu chạy. Cạnh nàng, Vẩn Thạch đang ngủ một
cách bình yên. Lúc ấy nàng tự hỏi, tại sao ta lại ở đây, tự nhiên nàng sợ.
Chỉ trong vòng không đầy một tháng mà cuộc đời nàng đã thay đổi nhiều
quá. Nàng đặt bàn tay lên ngực Vẩn Thạch và lại thấy rất rõ rằng mình
không thể sống xa con người này được.

Xe đã ra khỏi thành phố Nha Trang khá xa. Thục nhắm mắt lại lim dim

ngủ. Thạch hỏi:

- Em buồn hả?
Thục mở mắt ra, mỉm cười. Nàng nói:
- Em vừa máy con mắt bên trái.
- Sao vậy?
- Điềm chẳng lành đó. Anh đừng cười, đã nhiều lần em nghiệm rất đúng.

Hễ máy mắt phải là có tin vui, mắt trái là tin buồn. Sáng nay em máy mắt
trái mấy lần đó.

Thạch không tin dị đoan nhưng lại rất thích nhìn ngắm sự dị đoan của

phái yếu, đối với hắn thì điều đó biểu lộ nữ tính rất rõ và rất đáng yêu.

Chính vì thế mà hắn chẳng lo lắng gì về chuyện "máy mắt trái" của

Thục. Có lẽ vì thế mà chỉ độ mười lăm phút sau họ bị một toán kiểm soát
quân sự phối hợp với công an chặn lại. Đó cũng là chuyện thường gặp.
Nhưng Xuân bỗng la lên:

- Trời ơi thằng Phi. Dọt lẹ đi. Nó chỉ điểm đó.
Quả thật, đối thủ đáng gờm nhất của đại úy Hưng đang đứng lẩn trong

những người công an. Hưng nhấn ga cho xe vọt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.