- Hiện giờ ông ngụ tại đâu?
Lão khỉ đột thưa:
- Khách sạn Trung Tín.
Ông chủ đưa tay nhấn chuông và lập tức hai người đàn ông to lớn bước
vào. Chủ nhân ra lệnh:
- Chìa khóa phòng!
Lão khỉ đột móc chìa khóa ra.
- Lại khách sạn Trung Tín lục soát cho tao.
Hai tên thuộc hạ chộp lấy chìa khóa rồi bước nhanh ra cửa. Ông chủ day
sang lão khỉ đột:
- Khai thực đi. Tại sao mất một trái?
Lão khỉ đột lặng thinh. Rồi bỗng bật cười ha hả. Lão dõng dạc nói:
- A, sự việc tôi đã trình bày rõ ràng như thế mà ông còn không tin. Ông
tính làm gì tôi đây? Sự thực vẫn là sự thực. Ông thử giết tôi đi. Tôi thách
ông đó. Việc này còn có ông tướng. Xưa nay không hề có lệ bắt người tải
hàng phải bồi thường khi bị tai nạn nghề nghiệp.
Lão khỉ đột lấy thuốc ra hút rồi nói tiếp:
- Ông biết tôi làm nghề này mấy mươi năm rồi không? Trước đây tôi còn
gặp những tay ghê gớm hơn nhiều, ông cứ hỏi thẳng ông tướng thì biết.
Bây giờ tôi hỏi ông nhé. Nếu tôi không vứt trái cau ấy vào hố tiêu, hải quan
họ bắt tôi, thử hỏi tài sản còn gì? Và ông có ngồi yên ở đây được không?
Ông chỉ biết cái lợi nhỏ mà bỏ cái lợi lớn. Xin lỗi ông, ông hẹp hòi lắm.
Ông chủ nín thinh. Lão khỉ đột bồi tiếp:
- Tôi báo cho ông rõ rằng tôi và ông tướng không có lỗi gì trong việc này
và ông sẽ phải trả công cho tôi sòng phẳng.
Chủ nhân vẫn nín thinh nhưng lần này mặt ông ta đỏ gay. Chợt ông ta
thét lên:
- Rồi sẽ biết tay. Tôi không để ai qua mặt tôi đâu.
Một giờ sau, cánh cửa mở ra và hai tên thuộc hạ lúc nãy xuất hiện.
- Thưa ông chủ, chúng tôi đã lục soát rất kỹ.