NGƯỜI LÍNH ĐƠN ĐỘC - Trang 96

Ngước nhìn lên, Trần Dũng không thấy bầu trời nhưng hương thơm ở

đâu bay ngào ngạt nhắc hắn nhớ đến Thục.

Lão khỉ đột rẽ vào một lối mòn nhỏ có ánh điện lấp lóa và tiếng nhạc nhẹ

bay bổng.

Lão khỉ đột nói:
- Uống rượu ở đây cậu sẽ thấy nhiều chuyện lạ.
- Lạ như thế nào?
- Rồi sẽ biết. Lão cười một cách bí mật. Nhưng cố gắng đừng say nhé.
Nói là quán nhưng thực ra đó là một cái hầm. Phía trước là một bức

tường đá hoa cương xây từ dưới hố sâu lên cách mặt đất chừng một mét để
ngăn nước mưa từ trên mặt đường đổ xuống. Bên trái là một cái cửa nhỏ
vừa đủ cho một người chui vào với dáng điệu lom khom. Phía trong là một
căn phòng vuông khá rộng hoàn toàn đúc bằng xi măng cốt sắt. Quán
không có điện. Họ xài đèn cầy nên trông rất âm u. Tuy vậy bàn ghế cũng
khá sang trọng.

Trần Dũng nghĩ rằng chủ quán phải là một người có đầu óc lập dị nhưng

khi nhìn thấy người đàn bà già yếu ra tiếp thì cái ý nghĩ ấy tiêu tan đi, bởi
vì bà ta có một khuôn mặt quê mùa chất phác đến độ làm người đối diện
phải thương hại. Hắn hỏi lão khỉ đột tại sao có cái quán kỳ cục như thế thì
lão giải thích rằng chỗ này ngày xưa là một hầm trú ẩn của các sĩ quan
Pháp sau này người ta bỏ hoang. Người đàn bà này không biết từ đâu tới đã
đến lập quán. Lão khỉ đột nói:

- Cậu sẽ thấy cô con gái của bà chủ quán.
- Chắc là nàng rất đẹp?
- Để rồi cậu xem. Tôi nghĩ nếu không có nàng thì chẳng ai thèm bỏ công

chui vào cái lỗ cống này đâu.

Quả nhiên lát sau có một thiếu nữ mang rượu đến. Rượu đựng trong một

cái giỏ mây nhỏ. Ánh sáng mờ ảo của vầng trăng non bên ngoài phả lên
người nàng một lớp sương mỏng, mềm mại như mây khói. Nàng không
phải là một thiếu nữ đẹp lắm nhưng nàng có một vẻ gì quyến rũ huyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.