NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 759

Bà ta thở dài đánh sượt. “Thôi được. Nào, mợ sẽ ký giấy ủy quyền cho

cháu”. Bà ta quay đi, lạch bạch bước lại cái tủ con. “Cậu của cháu, cầu cho
hương hồn ông ấy an nghỉ, trước kia đã luôn luôn dặn mợ là phải lắng nghe
cháu nếu lúc nào đó cần có lời khuyên. Cái thằng Đêvit ấy – ông ấy thường
nói thế - có cái đầu thông minh biết làm ăn lắm.”

Anh chăm chú nhìn bà lấy mấy tờ giấy từ trong tủ ra. Bà ta bước đến bên

một cái bàn, nhặt cái bút lên, ký vào đám giấy. Anh cầm lấy, bỏ chúng vào
túi áo vét tông. “Cháu xin cám ơn mợ, mợ May ạ.”

Bà già ngẩng nhìn anh, mỉm cười. Anh ngạc nhiên thấy bà ta với tay ra,

vuốt ve tay anh, gần như ngượng ngập. “Cậu mày với mợ, không được giời
thương cho đứa con nào cả”. Bà run run nói, “Ông ấy đã thực sự coi mày
như con rứt ruột đẻ ra”. Mắt bà ta chớp chớp liên hồi. “Cháu, mày không
biết ông ấy đã kiêu hãnh thế nào đâu, khi đọc báo thấy mày làm ăn khấm
khá, dù lúc đó là ông ấy đã về hưu rồi, ra khỏi hãng rồi”.

Một cảm giác thương xót bà già cô đơn từ từ dâng lên nghèn nghẹn trong

cổ anh. “Cháu hiểu, mợ May ạ.”

Bà già cố mỉm cười. “Và được con vợ xinh đến thế nữa.” Bà nói. “Đừng

có làm như người lạ thế. Tại sao cháu không thỉnh thoảng đem nó đến đây
uống chè với mợ hả mày?”

Anh đột nhiên ôm chầm lấy bà già, hôn lên má bà. “Cháu nhất định sẽ

làm thế, mợ ạ”. Anh thốt lên. “Nhất định chúng cháu sẽ đến, sớm ngay đây
thôi ạ”.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.