“Mới gọi điện thoại báo, nhưng cách đây mấy ngày anh Lý đã xin nghỉ
phép, nói mình đang ở Thượng Hải chờ làm phẫu thuật. Anh ấy chỉ hỏi sơ
qua sự việc, bảo chắc chắn đám người đó đã đi tiêu khiển ở đâu rồi nên mới
khóa máy để tránh người nhà, không sao đâu.”
Lúc này Mã Đảng Bồi mới nhớ ra là Lý Vệ Bình đã xin nghỉ phép mấy
hôm trước. Bên dưới tai anh ta mọc một khối thịt lớn bằng đầu ngón tay đã
mấy năm. Mặc dù viên chức thì không cần phải có tướng mạo đẹp, nhưng
mọc thêm một ‘cái tai’ khác trông cũng khó coi lắm, nên Lý Vệ Bình tranh
thủ mấy ngày rảnh rỗi này để đến Thượng Hải cắt bỏ.
Lúc này anh ta không có ở đây, không thể kêu anh ta về để họp bàn
hướng giải quyết được. Mã Đảng Bồi xuất thân là quản lý hành chính nên
năng lực về nghiệp vụ công an có hạn. Thông thường ông đều hỏi ý kiến của
Lý Vệ Bình. Bây giờ Lý Vệ Bình đi vắng, ông cũng chẳng biết phải làm thế
nào cả.
Suy nghĩ một lúc, việc cả xe và người đều bị mất liên lạc thật sự rất kỳ
lạ. Thứ nhất là không có tai nạn giao thông nào lớn, thứ hai là chiếc xe xuất
hiện lần cuối cùng ở trạm dừng nghỉ trên đường cao tốc, nếu xảy ra chuyện
thật thì ở một trạm dừng nghỉ có thể xảy ra chuyện gì lớn được cơ chứ?
Ông nghĩ đi nghĩ lại, tóm lại, giả thiết có khả năng nhất đó là nhóm
người của Phòng Công thương đã đến một nơi nào đó mà không muốn bất
cứ ai biết, đại loại như đi tìm hoa bắt bướm, nên tắt toàn bộ di động, thậm
chí còn tháo dỡ hệ thống định vị GPS của xe luôn. Ngoài giả thiết đó ra, nếu
đã loại bỏ khả năng xảy ra tai nạn giao thông thì ông chẳng thể nghĩ ra tình
huống nào khác có thể làm cho cả người và xe biến mất như thế.
Ông tin chắc như vậy nên bảo viên cảnh sát đến nói với người nhà họ
hãy tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, phía cảnh sát sẽ liên lạc với các đơn vị anh
em gần đó để tìm hiểu tình hình thực tế ra sao.
Mã Đảng Bồi nghĩ bụng, nói không chừng nếu điều tra ra đám người
này đi đâu, sau này trở về các gia đình lại đổ vỡ, gây rắc rối cho cảnh sát
nữa ấy chứ.