NGƯỜI RU NGỦ - Trang 167

- Ai đó?
Người kia không nói gì.
- Ai đó? - Cô lặp lại một cách cứng rắn hơn.
- Là tôi, Berish.
Đôi tai ù đi đã khiến cô không nhận ra giọng nói của anh ta.
- Làm sao anh tìm được tôi?
- Tôi đã gọi cho trụ sở. Họ bảo cô đang ở đây.
- Anh đến đây làm gì?
- Vụ việc rất nghiêm trọng. Tôi đã đổi ý, tôi quyết định giúp cô.
- Quỷ tha ma bắt anh đi, Berish. - Mila nói, buông thanh sắt trong tay ra. -

Giờ thì anh tìm cái đèn pin chết tiệt kia đi. Tôi xin anh đấy. Tôi không thể
đứng trong bóng tối được nữa.

- Vậy cô giúp tôi đứng lên đi.
Mila cúi xuống để làm tìm Berish. Nhưng đúng lúc đó, từ đằng sau, ai đó

nắm lấy tay cô. Theo bản năng, cô quay lại. Mũi cô ngửi thấy một cái mùi
quen thuộc. Cô hoảng hốt, nhưng không phản ứng. Thời gian như trôi chậm
lại. Kẻ ở sau lưng Mila lôi cô về phía mình, rồi những tiếng súng văng lên.
Âm thanh nổ rền trong lối đi hẹp, ánh sáng loé lên giúp Mila biết người bắn
là Simon Berish thật, và cái mùi quen thuộc làm cô dịu lại chính là mùi nước
hoa của anh.

Kẻ nằm dưới đất đã lừa Mila. Trong ánh chớp của những phát súng, cô

không nhận ra khuôn mặt của hắn, vì hắn đã nhanh chóng quay lưng bỏ chạy.
Cô nhìn thấy hắn biến mất sau một khúc quanh. Các vách đồ phế thải đổ
xuống, khép lối đi sau lưng hắn, như để che chở cho sự trốn chạy của hắn.

Khi những phát súng đã ngừng, Berish thật hét với Mila:
- Ta ra khỏi đây thôi, mau lên!
Anh kéo cô đi trong bóng tối vài mét, rồi bật đèn pin của mình lên. Mila

nắm chặt tay anh, thận trọng đặt từng bước chân. Berish đang chạy, có vẻ như
anh đã học thuộc lòng lộ trình để quay ra cửa.

Cơn hoảng loạn đã chế ngự Mila, những bước chạy của cô nặng nề - giống

như sự chậm rãi đáng sợ đặc trưng của những lần bỏ chạy trong cơn ác mộng
của cô. Mila vung đầu gối về phía trước, nhưng cô có cảm giác như mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.