NGƯỜI RU NGỦ - Trang 254

- Không, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này tôi không dám chắc điều gì.
Berish nhìn Mila.
- Cô gọi cho Klaus Boris đi, để anh ra đưa đội đặc nhiệm đến.
Mila gật đầu.
- Thế còn chúng ta, chúng ta làm gì?
- Leo lên đó, tất nhiên rồi.

Chuông báo cháy vang dội trong cầu thang tòa nhà, âm thanh của nó lúc

này càng không thể chịu đựng nổi.

Berish ra hiệu cho Hitch ngồi đợi. Con chó vâng lệnh ngay.
Khi đã lên đến nơi, Mila lập tức nhận thấy cửa ra vào căn hộ của Gurevich

đang mở hé. Cô và Berish gật đầu với nhau rồi mỗi người nép vào một bên
cửa. Họ gật đầu ba lần để đếm ngược, sau đó Berish bước qua ngưỡng cửa,
súng chĩa ra phía trước. Mila yểm trợ phía sau.

Căn hộ chìm trong bóng tối, từ ngoài cửa họ không nhìn thấy một ai. Hai

người tiến lên vài bước. Không có lửa, cũng chẳng có khói. Tuy nhiên, một
mùi khét tỏa ra từ hành lang đối diện với hai người. Mila nhận ra đây không
phải là một mùi thường gặp của một đám cháy. Nó có mùi chua và hăng. Cô
sực nhớ đến cái mùi bốc lên từ da mình khi cô dùng bàn là dí vào để tự tạo ra
cơn đau mình cần.

Berish đưa một tay lên bịt miệng để ngăn cơn buồn nôn. Anh cũng đã

nhận ra. Sau đó anh ra hiệu cho cả hai cùng tiến lên.

Đồ đạc và tranh trang trí đều theo kiểu cổ. Tất cả nhuốm màu thâm trầm

của quá khứ. Giấy dán tường tối màu và thảm trải sàn cũng góp thêm sự trịnh
trọng cho căn hộ.

Hành lang chính giống như một phòng trưng bày của bảo tàng. Nhưng hai

người không có thời gian để tự hỏi làm thế nào một thanh tra cảnh sát lại có
thể sống trong sự xa hoa đến thế. Họ tiếp tục di chuyển.

Họ đến đứng trước một phòng ngủ. Cửa phòng đang mở, một lằn sáng trải

dài trên mặt sàn phía trước hai người. Họ lặp lại quy trình đếm ngược.

Một lần nữa Berish đi vào trước. Mila nhìn thấy nét mặt hãi hùng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.