NGƯỜI RU NGỦ - Trang 283

- Cậu ổn chứ? Họ cho cậu ăn uống chưa?
- À, có. Mọi người rất tử tế.
- Tốt. Tôi là đặc vụ Berish. - Anh chìa tay ra.
Ivanovic nhìn chăm chăm bàn tay rồi vụng về chia cánh tay xăm trổ để bắt

lấy nó.

- Tôi có thể gọi cậu là Michael được không?
- Tất nhiên rồi, tên tôi là thế mà.
- Tôi dám cá cậu đã quá ngán các câu hỏi ngày hôm nay rồi, nhưng tôi

phải thành thật với cậu: đây là một cuộc thẩm vấn, Michael à.

- Tôi hiểu. Chúng ta đang được quay phim đúng không?
- Máy quay giấu giữa mấy tập hồ sơ kia.
Khi nhìn thấy Berish chỉ tay về phía máy quay, Joanna Shutton buột

miệng:

- Biết ngay mà, anh ta biến chúng ta thành một lũ ngu.
- Luật sư của cậu rất giỏi. - Berish nói luôn và nhìn đồng hồ. - Sau khoảng

năm mươi phút nữa cậu sẽ ra khỏi đây. Từ giờ đến lúc đó, cậu muốn nói
chuyện gì?

- Tôi không biết. Tùy ông chọn đấy. - Ivanovic đáp, thích thú ra mặt.
Berish ra vẻ suy nghĩ.
- Việc biến mất suốt hai mươi năm có lẽ cũng có mặt tốt. Có thể khoác cho

mình nhiều danh tính - chẳng hạn: có thể là người cậu muốn hoặc chẳng là ai
cả. Trong trường hợp sau thì cậu còn không phải đóng thuế nữa cơ. Cậu có
biết khi tôi còn nhỏ, tôi từng mơ ước mình biến đi không? Có thế nói nó
chiếm vị trí số hai, sau ước mơ trở thành người vô hình để có thế rình người
khác mà không bị bắt gặp.

Ivanovic mỉm cười, có vẻ hơi tò mò.
- Tôi thích biến đi. - Berish nói tiếp. - Hôm trước còn hiện diện, hôm sau

đã mất tăm. Tôi sẽ đi lang thang trong rừng, vì hồi đó tôi cực thích cắm trại.
Sau khoảng một, hai tuần gì đó, tôi sẽ quay lại. Tôi chắc chắn mọi người sẽ
đón tôi với sự nhẹ nhõm sau khi lo lắng đủ đường. Mẹ tôi sẽ khóc, ngay đến
bố tôi chắc cũng sẽ rất xúc động. Bà tôi sẽ làm cho tôi chiếc bánh tôi yêu
thích, hoặc tổ chức một bữa tiệc đãi bà con chòm xóm. Ngay cả các anh chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.