NGƯỜI RU NGỦ - Trang 284

em họ sống ở miền Bắc cũng sẽ đến dự, dù tôi chỉ gặp họ có một đôi lần từ
hồi mới đẻ. Mọi người sẽ đến vì tôi.

Ivanovic khẽ tán thưởng. Berish gật đầu đáp lễ.
Nhưng Joanna Shutton thì không chịu nổi chuyện đó.
- Anh ta làm cái quái gì vậy? Định kể lể đời mình cho hắn nghe à? Đáng lẽ

ngược lại mới phải chú?

Mila biết tay đặc vụ đang cố gắng tạo ra một mặt bằng chung. Cô nhìn

đồng hồ và cầu mong Berish biết rõ việc mình làm, vì năm phút đã trôi qua.

- Chuyện hay nhỉ. - Ivanovic nói. - Vậy ông có làm không?
- Biến khỏi nhà á?
Tên tội phạm gật đầu.
- Có. Và cậu biết chuyện gì đã xảy ra không? Vụ bỏ nhà ra đi của tôi

không kéo dài một tuần, mà chỉ vài giờ. Khi tôi quyết định thế là đủ và quay
về nhà, chẳng có ai chờ tôi cả. Mọi người thậm chí còn không nhận ra tôi đã
bỏ đi.

Berish để cho Michael suy nghĩ về câu nói vừa rồi.
- Nhưng đối với cậu, chuyện đã không diễn ra như thế, đúng không

Michael? Ở cái tuổi lên sáu thì cậu còn quá bé nên đâu thể tự ý bỏ nhà đi
được.

Ivanovic không đáp.
Trên màn hình Mila nhận thấy một sự biến sắc nơi khuôn mặt của hắn.

Berish đang tìm cách khiêu khích hung thủ. Anh đứng dậy và rảo bước quanh
phòng.

- Một đưa trẻ bị bắt cóc trên chiếc bập bênh. Chẳng ai ghi nhận hay nhìn

thấy gì hết. Ngay cả mẹ cậu bé, người đã ở rất gần. Người mẹ luôn đưa con
trai ra cái công viên ấy để cậu bé chơi đùa với những đứa trẻ khác. Nhưng
ngày hôm đó Michael bé bỏng chơi một mình, mẹ cậu thì lơ đãng vì mải nói
chuyện điện thoại. Suốt hai mươi năm qua, không ai biết điều gì đã xảy ra với
đứa trẻ. Sau chừng ấy thời gian, mọi người đã quên cậu ta. Chỉ có hai người
biết được sự thật. Người đầu tiên là cậu bé Michael, nay đã là người trưởng
thành. Và người kia là kẻ đã đưa cậu đi hôm đó.

Berish dừng bước và nhìn thẳng vào mắt Michael.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.