NGƯỜI RU NGỦ - Trang 313

60

Trong buồng thẩm vấn, im lặng được sử dụng như một phương tiện tra

tấn. Một màn tra tấn vô hình. Chẳng có luật lệ nào cấm sử dụng nó cả.

Simon Berish bị nhốt trong chính nơi từng tiếp đón Michael lvanovic vài

tiếng đồng hồ trước. Khác với những nghi phạm từng vào ra căn buồng này,
anh biết tại sao các vách tường được cách âm. Đó là nguyên tắc “căn phòng
câm lặng”, không để cho âm thanh lọt vào bên trong. Cơ thể bù trừ vào sự
thiếu vắng này bằng cách tạo ra những âm thanh không có thật những tiếng ù,
tiếng rè trong tai. Theo thời gian, ta sẽ càng lúc càng khó khăn hơn trong việc
phân biệt thực tế và ảo giác. Về lâu dài, tình trạng này có thể khiến người ta
phát điên.

Nhưng Berish biết anh sẽ không ở một mình lâu. Do vậy, anh tranh thủ sự

im lặng để suy nghĩ. Anh tự hỏi mình bị buộc tội gì, nhưng không tìm ra câu
trả lời. Anh ngồi đó, chờ đợi một người đến chiếm lấy phía bên kia bàn và rốt
cuộc cũng cho anh vài lời giải thích. Từ giờ tới lúc đó, anh sẽ cố hết sức để tỏ
ra thoải mái mà không quá mức, để trưng ra một hình ảnh trung tính trước
các máy quay đang dò xét mọi góc cạnh của mình. Anh tin chắc không ai
ngồi đằng sau tấm gương không tráng thủy kia.

Berish đã nắm quá rõ các kỹ thuật thẩm vấn nên thừa biết rằng trước khi

xuất hiện, các đồng nghiệp sẽ để mình ngồi nấu người trong vài tiếng đồng
hồ. Chỉ cần anh trụ vững. Anh sẽ không đòi ăn uống hay đi vệ sinh, vì những
yêu cầu này sẽ được nhìn nhận như dấu hiệu của sự yếu đuối. Để chứng minh
mình vô can trước mọi lời buộc tội, anh phải làm đảo lộn các kế hoạch của
bọn họ.

Một nghi phạm tỏ ra quá hoặc không đủ căng thẳng đầu gần như chắc

chắn có tội. Một kẻ tình nghi luôn miệng hỏi sao mình lại ở đây cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.