Lời Tác Giả
Tất cả chúng ta đều từng có mong muốn biến mất, ít nhất là một lần trong
đời.
Vào một thời điểm thối chí, chúng ta đã từng nghĩ đến việc ra ga xe lửa,
trèo lên một chuyến tàu ngẫu nhiên, để tạm lánh đi có thể là trong vài giờ vào
một buổi sáng thứ Ba ngập nắng giữa mùa đông. Nếu có làm chuyện đó thì
chúng ta cũng không bao giờ kể lại. Nhưng chúng ta vẫn giữ trong lòng cảm
giác tự do khi tắt điện thoại, phớt lờ mạng Internet, vượt qua các rào cản công
nghệ để phó thác mình cho định mệnh.
Từ lâu tôi đã có trong đầu ý tưởng viết một tiểu thuyết về những người
mất tích quay trở lại. Thậm chỉ tôi có thể khẳng định chính từ ý tưởng đó đã
sinh ra nhân vật Mila Vasquez.
Trước khi chấp bút, tôi đã phỏng vấn một số người đại diện pháp luật,
thám tử tư và nhà báo. Nhưng trên hết, tôi đã trò chuyện với bạn bè thân hữu
của những người đã chọn bóng tối hoặc được bóng tối lựa chọn.
Tuy vậy, trong tất cả những cuộc gặp gỡ ấy, tôi luôn có cảm giác mình chỉ
khám phá được một phần của hiện tượng: phần ở ngoài ảnh sáng. Phần còn
lại ít nhiều không được biết đến.
Sự ám ảnh của tôi đối với những người mất tích lẽ ra đã không thể giải
quyết nếu một người trong số họ không tiếp xúc với tôi.
Sau khi xuất bản Kẻ nhắc tuồng, tôi đã nhận được là thư từ một người đàn
ông khẳng định mình đã “xóa” phần đời trước đây để sống một cuộc đời mới
dưới một danh tính khác, và một phạm vi quan hệ xã hội khác.
Tôi không có phương tiện để kiểm chứng lời anh ta nói là thật hay chỉ là