NGƯỜI RU NGỦ - Trang 382

một trò lừa gạt khéo léo. Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã trao đổi thư từ, và
qua đó tôi biết được một số sự thật tất cả đều rất đáng tranh cãi. Những điều
này đã bồi đắp ý tưởng ban đầu, mang lại cho nó sự vững chắc của một câu
chuyện.

Người vô danh đã mô tả chi tiết với tôi làm thế nào người ta thực hiện cái

việc ban đầu chỉ giống như một ảo tưởng, nhưng theo thời gian đã trở thành
một dự án thực sự. Những nhượng bộ duy nhất người này dành cho tôi, vi
phạm mong muốn gìn giữ sự vô danh của anh ta, là quốc tịch của mình - một
người Ý - và tên con mèo của anh ta: Kairus.

Sau những trao đổi ngắn giữa chúng tôi, tôi đã nhận ra cách duy nhất để

hiểu được ý nghĩa của việc biến mất là… tự mình biến mất.

Lần trốn nhà của tôi chỉ kéo dài vài tuần lễ, thời gian vừa đủ để chuẩn bị

cho cuốn tiểu thuyết. Tất nhiên, người thân của tôi đã được thông báo, và tôi
không bao giờ cắt đứt sợi đây đã gắn tôi với phần đời trước đó. Dẫu vậy, tôi
đã tắt chuông điện thoại, bỏ mặc hộp thư điện tử và trang cá nhân trên mạng
xã hội. Tôi đã ném mình vào một thế giới song song.

Vì nhiều lí do khác nhau, trải nghiệm của tôi khá là êm đềm, chủ yếu do

tôi đã biết vụ mất tích của mình rồi sẽ chấm dứt. Tuy nhiên, tôi cũng khám
phá ra việc biến mất không phải luôn đồng nghĩa với một sự giải phóng: lúc
đầu bóng tối xoa dịu chúng ta, sau đó nó tóm lấy chúng ta, và cuối cùng nó
chỉ thả chúng ta dưới một số điều kiện nhất định.

Khi tôi quay về nhà, gia đình và bạn bè đã hỏi tôi đi đâu. Tôi đã cho họ

một phiên bản ngắn gọn của sự thật: “Tôi đã đi thăm nhà xác.”

Giờ đây, họ đã biết phiên bản dài chính là quyển sách này.

Khi nhắc đến các vụ mất tích, người ta luôn dẫn ra các số liệu thống kê.

Thế nhưng thật vô ích khi liệt kê ở đây một loạt các con số, hay nhấn mạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.