Ánh trăng đủ sáng để soi đường nên Mila tắt đèn pin. Cô tiến tới quảng
trường nằm giữa các tòa nhà. Những bước chân cô kêu lạo xạo trên lớp nhựa
đường đã vỡ vụn sau nhiều mùa đông dài. Cơn gió hắc ám bám theo cô, quấn
quanh đôi chân cô. Trong lúc bước đi, Mila rút súng ra. Những ngôi nhà thấp
xung quanh cô nom như tàn tích của một thảm họa hạt nhân. Các cửa ra vào
và cửa sổ tựa như những cái miệng mở vào những hang hốc tối tăm, canh giữ
trạng thái âm u của những thế giới bí ẩn, hoặc đơn giản là sự trống rỗng hãi
hùng. Mila di chuyển tới trước, bỏ chúng lại phía sau. Từ bên trong, bóng tối
dõi theo cô bằng những con mắt đen hù của nó.
Lẽ ra cô nên gọi cho một người, Boris. Mình đang hành động như nhân
vật chính của một bộ phim kinh dị chỉ chực chờ bị kết liễu. Nhưng cô biết tại
sao. Đó là trò mới của một thử thách thường trực. Con quái vật giả vờ ngủ
yên trong Mila đang bảo cô bước tới. Cũng chính nó đã điều khiển bàn tay cô
mỗi lần dùng dao cứa vào da thịt mình. Mila đã nuôi dưỡng nó bằng sự đau
đớn và sợ hãi của bản thân, với hi vọng làm dịu đi cơn đói của nó. Nếu
không, cô không biết nó có thể làm những gì. Hoặc bắt cô làm gì.
Đến trước lối vào thánh đường, Mila dừng lại trong một giây rồi bước lên
các bậc thềm. Khi chồm người nhìn vào bên trong, cô cảm thấy hơi thở của
bóng tối trên khuôn mặt mình. Cô đã nhận ra thứ mùi đặc trưng. Đó là một
khía cạnh tích cực của cái chết: nó không thể giấu được mình, thông điệp mà
nó gửi cho người sống luôn rõ ràng. Rồi cô nghe thấy tiếng động. Nhẹ như
những lời thì thầm, gấp gáp như một guồng máy.
Mila chĩa đèn pin vào bên trong. Một đám sinh vật lúc nhúc tức thì tản ra.
Một số trong chúng không buồn để ý mà tiếp tục nán lại để làm nốt công việc
của mình.
Trung tâm của cảnh tượng gợi nhắc tới thời Trung cổ ấy là một tấm nệm
bẩn thỉu, bên trên có một người nằm bất động, bị trói bởi những sợi dây đai.
Mila bắn chỉ thiên một phát. Tiếng súng vang rền trong không gian, vẳng
ra ngoài hồ, khiến đám chuột lập tức dạt ra xa. Một con còn do dự, nó trân
trối nhìn cô trong vài giây, đôi mắt đầy căm hận vì kẻ đã phá ngang bữa ăn
của mình. Thế rồi nó cũng lỉnh đi mất.
Cô quan sát cái xác. Đó là một người đàn ông ở độ tuổi chưa thể xác định.