NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 110

lên, cậu lại còn xông vào lớp tìm tôi.
Bỗng điện thoại lại rung.
“Không được ngồi ăn cùng với tên con trai khác, không thể tha thứ.”
“Vô lại. Thiên sứ chết tiệt!”
Tôi lẩm bẩm chưa hết câu, lại có thêm tin nhắn nữa.
“Em phải đi cùng anh đến hết cuộc đời. Anh đang nhìn em.”
“Sau khi ngươi hiện thân, hãy nói những lời này.” Tôi lẩm bẩm tiếp.
“Gì thế?”
Tôi đưa điện thoại cho Ngân Hách, anh ta vẻ mặt lập tức biến dạng. Tôi
bưng dĩa cơm đã ăn xong đứng dậy, suýt chút nữa lại ngồi bệt xuống đất.
Nguyên nhân là bọn con gái lớp 11 ở ngoài cửa sổ lớp tôi.
Cho dù Ngân Hách rất đào hoa, nhưng các cậu cũng không nên đến nhìn lộ
liễu thế chứ. Tôi chẳng phải đã không còn gì có thể nói nữa sao. Tôi đằng
hắng, đi ra khỏi lớp, hình như ánh mắt của tất cả nữ sinh lớp 11 đều tập
trung vào mọi cử động của tôi.
Tôi đặt dĩa cơm ở nơi quy định, rồi trở về lớp. Lớp phó dũng cảm của
chúng tôi đang đứng cạnh Ngân Hách và nói với hắn: “Tớ giúp cậu mang
dĩa cơm này ra ngoài nhé.”
“Thế thì nhờ cậu giúp rồi.”
“Khách sáo gì chứ… Cơm trưa ngon không?”
Ai nhìn thấy cũng cứ tưởng họ người quen. Lớp phó à, xin cậu đừng như
thế, lẽ nào đây cũng là một mánh khóe? Bình thường, nhờ chuyện gì, cậu
ấy cũng không muốn động một ngón tay, bây giờ lại đích thân bưng dĩa
cơm của Ngân Hách ra ngoài. Ôi, huyết áp của tôi hình như đang lên.
Tôi nói vậy với Ngân Hách: “Này, ăn xong rồi thì đi đi.”
“Đến căn tin đi.”
“Tôi đi làm gì? Đi chơi với bạn cậu đi!”
Tôi đã hủy trận đá banh rồi, mua cho tôi lon nước đi.”
“Này, tại sao tôi phải mua?”
Đối với hắn mà nói, sự phản kháng của tôi chỉ là rác rưởi. Cuối cùng, tôi
cũng phải mua cho hắn một lon coca cola. Bước ra khỏi căn tin, tôi va phải
một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.