NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 109

Ngân Hách hất cằm về phía chỗ ngồi của tôi, sau đó, hắn bước vào lớp tôi.
Bọn con gái đang bận bịu với công việc của mình. Sự xuất hiện của Ngân
Hách, tất nhiên, làm cho mắt của bọn chúng biến thành mắt thỏ.
“Mỗi giờ đổi tiết, tôi đều đến xem xét tình hình. Cậu nên ngoan ngoãn đợi
tôi ở đây.”
“Tôi không mềm yếu như những đứa con gái khác. Cậu đừng lo, cứ như
trước là được rồi.”
“Giờ đổi tiết, tôi đến mà cậu không có ở đây?”
“Không có ở đây thì sao? Cậu tưởng có thể đánh chết tôi sao? Cậu là người
làm thuê, không được làm tôi chết!”
“Ai nói tôi sẽ đánh chết cậu? Báo cáo với chủ tịch một vài chuyện xảy ra
xung quanh “cẩu” hiệu phó thì được rồi.”
“Đồ xấu xa!” Tôi phát cáu, Ngân Hách đi ra ngoài. Các bạn nữ xung quanh
nhìn tôi, vẻ thèm muốn. Mặt Ngân Hách ăn ngon lắm sao? Vài bạn nhìn tôi
với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Nhất thiết đừng nhìn tôi như thế, ở cạnh một người như hắn có gì đáng
ngưỡng mộ chứ? Bỗng nhiên, điện thoại trong túi rung lên.
“Anh yêu em.”
Ba từ quỉ quái! Nhân Vật chính là 1004.
Rốt cuộc là ai?
Mỗi lúc đổi tiết, Ngân Hách đều đến lớp tôi để xem tôi còn ở đó không. Sự
bảo vệ quá đáng này không chỉ một ngày, ba ngày sau vẫn còn tiếp tục. Đến
ngày thứ ba, lúc ăn cơm trưa và cơm tối, Ngân Hách làm một việc cực kỳ
phiền toái là, bưng dĩa cơm đến lớp tôi ăn.
“Này, về lớp cậu mà ăn.”
“Nói chuyện khi ăn là mất lịch sự.”
“Chẳng lẽ vô duyên vô cớ xâm nhập lớp khác là lịch sự à?”
“Này, nuốt rồi hãy nói chuyện. Bẩn chết được, tôi không ăn nổi nữa.”
“Thế thì cậu về lớp mình ăn.”
“Văng trúng tôi rồi này.”
Luôn miệng nói văng trúng mình, lại còn ngồi trước mặt tôi ăn cơm là có ý
gì? Việc mỗi tiết học đều có tin nhắn bí hiểm đã dồn ép tôi đến sắp điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.