NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 176

Thật không biết mình thế nào nữa, lại để thằng nhóc..."
Nghe tôi nói, Ngân Hách nắm chặt hai má tôi kéo lại trước mặt mình nói:
"Thằng nhóc thì lẽ nào không có trái tim ?"

******

Sáng sớm hôm sau, tôi gần như ngủ gật trên bàn ăn.
"Huệ Bân, sao con buồn ngũ dữ vậy?"
"Dạ... làm bài tập."
Có bài tập gì đâu! Tôi chơi game với Ngân Hách, chơi suốt đêm. Tôi buồn
ngủ đến nỗi tóc đều sắp dựng đứng lên, mắt nhìn thấy lờ mờ. Nhưng ngược
lại, Ngân Hách quá tỉnh táo nhỉ? Rất tỉnh.
"Cậu cũng chơi cùng sao lại tỉnh như thế?"
"Mới mấy tiếng đồng hồ?"
"Tớ chỉ ngủ có 4 tiếng."
” Nhiều quá rồi."
Khoan đã, tôi phải kiểm tra một chút. Tiền điện nhà tôi nếu tăng mạnh,
chắc chắn là vì máy tình trong phòng Ngân Hách hoạt động không biết
ngày đêm
"Định tiếp tục nhìn bằng con mắt đó à?"
"Mắt tôi thế nào?"
"Mi sưng phù rồi."
"Tớ cũng muốn nhìn thế giới này." Gần đây, mắt tôi bị sưng nhiều lần đến
thế, đáng ghét thật.
"Không phải người?"
"Cậu là người à? Luôn như thế? Tớ cũng phải chọn chuyện gì đáng chờ đợi
rồi hãy chờ."
"Đúng thế."
Xin cậu đừng nhại giọng người khác được không?
"Cậu chẳng thể nhường tôi chút nào sao? Ăn phần cơm của cậu đi, có thể
sẽ trễ học đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.