NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 285

“ ....”
“ Cậu đừng làm ra vẻ mặt day dứt như thế. “ Tú Nhi tiếp tục.
“ Cậu nói với nó, tớ rất xin lỗi. Lúc đó, tớ chỉ là quá giận.”
“ Thôi....mau chọn quần áo đi!”
Nói thế nào, Thành Huân cũng là em họ Tú Nhi, Tú Nhi có lẽ rất hận tôi.
Tôi vội im miệng, bắt đầu chọn quần áo, Tú Nhi cũng không nhắc lại
chuyện của Thành Huân nữa. Tôi rất cảm kích, đồng thời cũng rất áy náy.
Tôi hạ quyết tâm, nếu có một ngày gặp lại Thành Huân , tôi sẽ nói với nó,
lúc đó quả thật là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nói thế nào đi nữa, nó cũng là vì
thích tôi nên mới suốt ngày đi theo tôi .
Tôi dạo xung quanh, chọn vài áo ngắn tay thiết kế đơn giản mà tinh xảo, lại
mua thêm một chiếc áo ngắn tay tặng dì, rồi đi ra khỏi cửa hàng.
“ A! Thật thoải mái.” Tú Nhi rên rỉ.
“ Đúng thế.”
“Vì cậu chỉ mải lo học Anh văn, không dẫn tớ đi chơi, tớ cũng lâu rồi
không ra ngoài dạo phố! Nhưng đi mua sắm thế này cũng thật hạnh phúc.
Phải không? Sau này, chúng ta nên thường xuyên dạo phố, thế nào?” Tú
Nhi bỗng kề sát mặt vào tôi.
Nhưng, toàn bộ tinh thần tôi đều tập trung vào tình hình phía sau tôi. Vốn
dĩ, tôi phớt lờ, không quan tâm, nhưng bây giờ, càng lúc càng cảm thấy bất
an.
Tôi nói nhỏ với Tú Nhi :” Tú Nhi, tớ đếm đến 3, chúng ta cùng chạy mau
nhé.”
“ Sao? Vẫn còn người đi theo chúng ta à?”
“ Ừ...Thật làm tớ điên lên mất.”
“ Cậu sao thế? Hay là bắt bọn chúng lại dạy cho một trận.”
“ Tớ không muốn làm mất đi tâm trạng vui vẻ của ngày hôm nay. Cho nên,
cho dù mệt mỏi một chút cũng phải chạy trốn.”
“ Phù... Được thôi. Huống hồ, chúng ta còn đang mặc đồng phục học sinh
nữa.”
Nếu gây tai hoạ trong giờ phút quyết định này, mặc kệ tiếng Anh hặng nhất
hay không hạng nhất gì, đều phải làm theo mệnh lệnh của bố, cắt đứt quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.