NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 342

“ Hắn không muốn gặp cậu, cậu mau đi đi.” Tóc Xám chắn ngang trước
mặt tôi, không có ý nhường đường.
Tôi biết, tội tôi rất lớn. Là tôi làm cậu ấy thành thế này, bây giờ lại chạy
đến thăm cậu ấy, tôi biết điều này rất nực cười. Điều này tôi biết, nhưng…
“ Tôi sắp điên rồi!”
Tóc Xám không phòng bị gì, tôi đấm vào bụng hắn, rồi xông vào trong. Tôi
chạy đến bên Ngân Hách mà mỗi lần đến, tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể
chạm vào được, nắm lấy tay cậu ấy.
“ Mở mắt ra đi, Ngân Hách! Mở mắt ra nhìn tớ đi! Cậu cứ nằm như thế sao
được?”
“ Cậu ra ngoài cho tôi! Ra ngoài!”
Vừa nhìn thấy Ngân Hách, tôi bị Tóc Xám kéo ra khỏi phòng cấp cứu. Cho
dù như thế, mắt tôi vẫn không rời khỏi phòng cấp cứu.
Bịch!
“Á!” Tôi bị quăng vào tường.
A…đau quá…Tóc Xám nhìn tôi với ánh mắt khiến người ta sợ run cả
người, nói :” Thế nào? Nhìn thấy hắn thành như thế, cậu vui rồi chứ?”
“….”
“ Hôm đó, tôi để cậu sống mà rời khỏi là muốn nói cho cậu biết, sau đó
đừng không biết trời cao đất dày như thế nữa, sống yên ổn. Tôi không biết,
cậu lấy đâu ra can đảm mà xông vào. Nhưng, cậu nhất thiết đừng chìm dắm
trong nỗi thương cảm và hoang tưởng vô dụng nữa. Biết chưa?”
“…”
“ Tôi hỏi cậu biết chưa?”
Rầm! Tóc Xám đấm mạnh vào tường, sát bên tai tôi. Nhưng, tôi không hề
chớp mắt. Cứ như thế, Tóc Xám nhìn tôi một lúc, rồi đẩy tôi đến cầu thang.
“ Lần sau, sẽ không kết thúc đơn giản như thế.”
“ Ngày mai, tôi cũng sẽ đến.”
“ Đồ điên!”
“ Ngày mốt cũng đến, ngày kia cũng sẽ đến…Cho đến ngày cậu ấy tỉnh lại,
mỗi ngày, tôi đều đến. Như thế, cậu ấy có lẽ vì ghét tôi mà tỉnh lại.”
“ Như thế, hắn sẽ càng không tỉnh dậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.