NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 353

cậu.”
“ Tôi sẽ vứt đi.”
“ Thế, tôi sẽ cầm búa mà xuất hiện trong giấc mơ của cậu.”
Lần đầu tiên, tôi thấy Tóc Xám nói đùa, điều này làm tôi rất ngạc nhiên,
nhưng Ngân Hách hình như đã quen rồi, nên chỉ cười hì hì.
Tóc Xám đi ra khỏi phòng bệnh rồi, Ngân Hách cầm điện thoại lên. Cậu ta
nhìn vào danh thiếp và bấm số.
“ Alô. Ai thế?”
Giọng nói của Tóc Xám vang lên. Ngân Hách sẽ không phải mới đó mà đã
nhớ hắn rồi chứ?
“ Là đại ca cậu.”
“ Khà khà, bây giờ không phải nữa rồi. Nhóc!”
“ Đến Phủ Sơn thì không còn sợ gì nữa à?”
“ Đúng thế, tôi không còn sợ gì nữa. Nhóc!”
“ Nhóc, nhóc cái gì ?”
“ Hì, sao cậu gọi điện cho tôi? Mới đó mà đã nhớ tôi rồi à? Hay là đổi ý
rồi?”
“ Đi đường thuận lợi nhé!”
“ Chỉ để nói câu này thôi à? Thật phí tiền điện thoại.”
“ Giàu có như cậu còn tính toán gì?”
“ Ao ước được như vậy lắm hả? Muốn thì trở về đi.”
“ Thôi được rồi, cúp máy đây.”
“ Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy! Lần sau đến Phủ Sơn chơi”
“ Biết rồi. Đi đường thuận lợi nhé!”
“ Không phải hôm nay đi! Được, biết rồi. Chúc cậu mau hồi phục.”
Tít....
Tôi nghe rất rõ tiếng Tóc Xám, Ngân Hách tỏ ra có chút lưu luyến.
Tôi nắm chặt tay Ngân Hách :” Nếu muốn trở về. cậu có thể trở về.”
“ Khỏi cần, Cường Thịnh phái không còn tác dụng gì nữa.”
“ Tác dụng?”
“ Ừ. Bởi vì tớ biết, cho dù tớ không trở về, cậu cũng sẽ tấn công vào Cường
Thịnh phái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.