NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 72

Ôi! Vội vàng gài cặp lại, thật mất mặt quá, tôi cố tỏ ra không có gì.
“Sao bỗng nhiên cậu im lặng thế?” Ngân Hách hỏi.
“Buồn quá đi!”
“Hình tượng đã bị phá hỏng cả, còn gì đáng buồn.”
“Tôi nói buồn là buồn, cậu yên lặng chút đi.”
“Nếu tôi không muốn?”
“Thì chết chắc.”
“Tôi à?” Ngân Hách gãi tai.
“Ừ, tôi nể mặt bố nên mới để cậu muốn gì được nấy. Cậu có phải muốn ăn
hiếp tôi không? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải không có cách trị cậu.
Cậu muốn gì làm nấy nhưng cũng phải có giới hạn chứ.”
“Nếu ấm ức trong lòng thì đấu với nhau một trận đi.”
“Cái gì?”
“Tôi sẽ giữ bí mật với chủ tịch. Cho nên, nếu cậu thật sự thấy ấm ức trong
lòng, thật sự muốn đánh tôi một trận thì khuya nay, bọn mình đấu nhau ở
bãi đậu xe nhé. Ở đó có ồn ào đến mấy, chủ tịch cũng không nghe thấy đâu,
hì hì…” Ngân Hách toét miệng cười bước đi. Tôi ư? Tôi cúi mặt, cười khì.
Tôi sẽ để cậu phải hối hận vì đã nói ra câu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.