NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 70

“Số điện thoại của chủ tịch là?”
“Không phải! Không phải! Sao có thể như thế được!”
Bọn con gái chung quanh xầm xì, “xem ra rất thân mật!” Chúng tôi tranh
cãi mà trong mắt các cậu là “ngọt ngào” à? Cầu xin các cậu đừng như thế.
Trong số đó, lớp phó liền bộc lộ tài năng, nắm chặt vạt áo Ngân Hách, chớp
chớp mắt: “Thật ngại quá, khi nào anh muốn ôm chặt Huệ Bân nhất?”
“Tất nhiên là lúc không nghe lời.”
“Ôi, lúc không nghe lời, dùng tình yêu ôm cô ấy, thật lãng mạn!”
“Ôm đến khi nào xương cốt không thể hồi phục lại hình dạng ban đầu.”
Giọng nói nho nhỏ xuyên qua tiếng hoan hô của các bạn nữ, lọt vào tai tôi.
Hây, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Dùng tình yêu để ôm à, nếu dùng
tình yêu ôm hai lần thì ngay đến hồn tôi cũng không giữ nổi. Nhưng ngoài
tôi ra,các nữ sinh còn lại, vì quá hưng phấn nên dường như không có ai
nghe thấy giọng nói khe khẽ đó.
“Hai người cùng đi học phải không?”
Lớp phó rõ ràng biết Ngân Hách nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, nhưng nó lại
lễ độ, thật không ra sao cả.
“Ừ.”
Ngược lại, Ngân Hách không lễ độ là chuyện đương nhiên thôi.
“Nhìn thấy nhau sau cùng là khi nào?”
“Trước khi ngủ.”
“Ồ! Thế trong ngày, gặp nhau sớm nhất là khi nào? Trên đường? Hay trước
cổng trường?”
“Tất nhiên là nhà…ưm…ưm…”
Tôi phi nhanh tới, bịt miệng Ngân Hách. Một khi hắn nói ra là cổng nhà tôi
thì chuyện chùng tôi ở chung nhà chẳng phải vang xa vạn dặm sao? Nếu
như thế, tôi có nhảy xuống song Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy lạnh sau gáy. Thật ra là, mặt hắn trắng xanh…
“Cậu làm gì thế?”
“Cậu dám nói lung tung thì chết chắc đấy.”
“Số điện thoại của chủ tịch là…”
“Ai! Thật là! Cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.