Triệu Đại Đảm Nhi nói tiếp, "Thứ ba, pháp y đã xác định trên người
nạn nhân không có ba loại vết thương."
Tôi bổ sung, "Cái gọi là ba loại vết thương là chỉ vết thương do bị
khống chế, vết thương phản kháng và vết thương bị cưỡng chế. Muốn làm
cho một người đang sống chết đuối, cần phải kiềm chế sự phản kháng của
anh ta, vậy sẽ để lại ba loại vết thương trên."
"Không thể làm cho ngất đi rồi ném xuống nước à?" Chú của nạn nhân
hỏi.
"Tôi vẫn chưa nói xong." Triệu Đại Đảm Nhi nói, "Thứ tư, pháp y xác
nhận nạn nhân không bị tổn thương não, trúng độc hay các khả năng có thể
dẫn đến hôn mê khác. Thứ năm, đêm hôm đó, khi Đỗ Kỳ rời khỏi giường,
cậu ta đi loanh quanh gần sông Trình, có camera giám sát ghi lại, cậu ta chỉ
đi một mình."
"Hả? Có camera giám sát!" Lâm Đào nói, "Vậy chẳng phải quá rõ
ràng rồi sao?"
"Tôi không tin!" Người phụ nữ trung niên gào lên, "Các anh có thể cắt
ghép băng ghi hình mà! Còn nữa... còn nữa, nó làm sao mà ngã xuống
nước, camera có ghi lại được không?"
"Làm sao ngã xuống nước thì camera không ghi lại." Triệu Đại Đảm
Nhi nói, "Nhưng vị trí camera giám sát cuối cùng chỉ cách bờ sông 50 mét,
cậu ấy đi qua chiếc camera này lúc 3 giờ sáng. Thời gian tử vong mà pháp
y phán đoán là khoảng 3 giờ sáng. Khoảng thời gian này rất ngắn, không có
gì đáng nghi cả."
"Sao lại không có gì đáng nghi?" Chú của nạn nhân nói, "Có thể hung
thủ đã hẹn nó đến bờ sông, sau đó đẩy nó xuống nước."