NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 369

các anh ngủ rồi tôi phải làm sao? Này, nói chuyện với tôi đi, tôi cũng buồn
ngủ quá!"

May mà Hàn Lượng chưa bị cơn buồn ngủ quật ngã, đã đưa chúng tôi

thoát khỏi vòng vây của núi rừng một cách an toàn.

"Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên." Đại đội

trưởng Dương xuống xe, gõ lên kính cửa xe chúng tôi, "Nếu các anh đến
đây rồi, tuy nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, nhưng cứ giúp chúng tôi giải
quyết cho xong vụ án này đi."

Tôi biết Đại đội trưởng Dương nói "giải quyết cho xong vụ này" là có

ý gì, chính là giúp họ hoàn thành công việc khám nghiệm bên ngoài năm
thi thể kia. Tôi biết Đại đội trưởng Dương không phải không có lòng tin với
năng lực kỹ thuật của bản thân, mà do họ đã quá mệt. Lúc này có thêm hai
"lao động khỏe mạnh" là tôi và Đại Bảo, có thể giảm không ít việc.

"Ồ." Tôi vừa thức dậy, cổ họng vẫn còn hơi khàn, tôi ưỡn lưng, nhìn

đồng hồ rồi nói, "Cần phải làm thế. Một, tôi là người kiên quyết muốn
khám nghiệm thi thể theo đúng quy trình trước mặt trưởng thôn. Tôi không
có mặt ở nơi khám nghiệm thì làm sao giải thích cho người dân được? Hai,
chúng tôi xem như ngủ được ba tiếng rồi, Hàn Lượng thì vẫn luôn tự đấu
tranh với bản thân, cậu ấy cũng rất mệt mỏi, không thể tiếp tục lái xe về
tỉnh được. Thời gian cậu ấy nghỉ ngơi, vừa khéo chính là thời gian chúng ta
khám nghiệm thi thể."

Hàn Lượng gật đầu, nói, "Giờ cho tôi kẹp tăm vào mí mắt thì tăm

cũng bị kẹp gãy đấy."

"Vậy chúng tôi tìm một phòng để Hàn Lượng nghỉ ngơi, các anh cứ

ngồi xe tôi đến nhà xác đi." Đại đội trưởng Dương nói, "Khám nghiệm thi
thể xong rồi hãy về."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.