nạn nhân, sau đó kiểm tra xem những bộ phận quan trọng trên thi thể có vết
thương hay không, cuối cùng là quan sát dấu hiệu ngạt khí."
"Nguyên nhân chính là ngộ độc khí carbon dioxide, hay tê liệt trung
khu thần kinh hô hấp dẫn đến ngạt khí tử vong." Đại Bảo nói, "Vì thế thi
thể sẽ có dấu hiệu máu tim không đông, môi tím bầm, móng tím tái, vết
hoen tử thi đậm."
"Máu tim phải dùng kim tiêm để hút ra nhỉ?" Lâm Hải hỏi.
Tôi gật đầu, nói, "Cách làm giống như khi lấy máu tim để xét nghiệm
độc tố thường lệ, đâm kim vào giữa xương sườn thứ tư và thứ năm, nếu có
thể dễ dàng hút ra, chứng tỏ có dấu hiệu máu tim không đông. Nếu có máu
đông, mũi kim sẽ bị cản lại ngay."
"Còn phải cởi quần áo? Còn phải đâm kim nữa à?" Trưởng thôn có
chút bất mãn.
"Vì tôn nghiêm của nạn nhân, cũng vì không bỏ sót khả năng nào."
Tôi nhìn trưởng thôn đăm đăm.
Trưởng thôn gật đầu đồng ý.
Thi thể được khám nghiệm theo từng bước một. Vì chỉ kiểm tra đơn
giản ở bên ngoài, công việc tiến hành rất nhanh. Khoảng 11 giờ trưa, mỗi tổ
chúng tôi đã lần lượt khám nghiệm xong hai thi thể.
Bốn thi thể này ngoài mặt và tay có vài vết trầy nhỏ ra thì không có
vết thương nào khác. Những vết trầy này rất dễ hiểu, là do khi ngã xuống
vách núi bị cây cối cào xước. Lúc này đã vào mùa đông, thời tiết lạnh dần,
lại thêm vùng núi nhiệt độ thấp hơn nên người dân đã phải mặc áo bông, có
một lớp áo dày bảo vệ, chỉ có những nơi da thịt lộ ra ngoài như tay, mặt...
mới bị trầy xước. Tình trạng co cứng tử thi của bốn thi thể đã hình thành và
đạt mức tối đa, thời gian tử vong phù hợp với lời kể của người dân. Ngoài