NGƯỜI SỐNG SÓT - Trang 382

"Nạn nhân mặc áo sơ mi trắng bên trong mà." Đại Bảo nói.

"Nhưng bên ngoài đúng thật là một chiếc áo rằn ri màu xanh lục!" Tôi

nói.

"Nhưng, chuyện này thì nói lên vấn đề gì?" Lâm Đào hỏi. Kết luận

của anh Phương đã lật đổ suy đoán của Lâm Đào, cậu ta là người đầu tiên
không phục.

"Chúng ta thử nghĩ xem, viên đạn đi một chiều." Anh Phương nói,

"Đầu đạn bắt đầu từ quần áo phía sau lưng, xé rách quần áo rồi mới vào đến
da, sau đó lại từ trong cơ thể phá rách một lớp da và quần áo nữa. Nói cách
khác, đầu đạn chỉ có thể mang sợi vải dính trên cơ thịt ở lỗ vào, không thể
để lại sợi vải ở vị trí bắn ra được. Nếu không, đầu đạn phải đi ngược mới
được."

"Tôi hiểu, có lý lắm!" Tôi gật đầu tán đồng.

Lâm Đào nhất thời vẫn chưa hiểu ra, nghĩ ngợi hồi lâu, cậu ấy mới lấy

lại tinh thần, nói, "Nhưng... có khi nào anh lẫn lộn hai mẫu mà chúng tôi đã
lấy không?"

"Chuyện này không thể xảy ra ở phòng xét nghiệm bệnh lý tổ chức

pháp y của chúng tôi." Anh Phương quả quyết nói, "Một là khi chúng tôi
nhận được mẫu vật, sẽ phân loại rất nghiêm ngặt; hai là dưới kính hiển vi
có thể nhìn ra được sự khác nhau giữa mô thịt ở vai và eo, thế nên không
thể nhầm lẫn được."

"Nếu vậy thì lạ thật, trong tình huống nào đầu đạn có thể đi từ sau vai

vào cơ thể theo hướng vuông góc với mặt đất đây?" Lâm Đào gãi đầu suy
nghĩ.

Căn phòng bỗng trở nên im lặng, mọi người đều trầm tư suy nghĩ, chỉ

nghe thấy tiếng tôi bấm chuột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.