NGƯỜI THẦY DẬY ĐÁNH KIẾM - Trang 175

ở đây.
- Không, không, tôi đi theo ông.
- Cô phải giữ mình cẩn thận. Trước hết cô chưa thật khoẻ để có thể đi
ra ngoài, vừa rồi lại là một việc thiếu khôn ngoan trầm trọng. Vả lại có cô
tôi không hỏi thêm được các chi tiết.
- Thế thì ông cứ đi và trở về thật nhanh. Ông hãy nghĩ tôi đang chờ và
vì sao tôi chờ.
Tôi sang phòng khác vội thay quần áo, xuống đã có xe đang chờ và hai
mươi phút sau tôi có mặt ở nhà Trung uý hiến binh Soloviev, một trong
những học trò của tôi.
Đúng là đoàn áp giải đã trở về được ba ngày nay nhưng viên trung uý chỉ
huy có thông tin chính xác thì đang đi nghỉ phép sáu tuần về gia đình ở
Moscou. Thấy tôi thất vọng, Soloviev tỏ ra sốt sắng giúp đỡ tôi dù là việc
gì, tôi bèn thú nhận nguyện vọng biết được tin tức của Bá tước Vaninkoff.
Ông bảo viên đội chỉ huy toán đi lưu đày có Vaninkoff thuộc về đại đội ông
và cho đi gọi Đội trưởng Ivan tới gặp.
Mười phút sau viên đội bước vào, một trong những gương mặt lính nửa
nghiêm khắc nửa vui vẻ, không bao giờ cười thoải mái nhưng không ngớt
mỉm cười. tuy không biết ông ta đã làm gì cho bà Bá tước và các cô con
gái, nhưng nhìn qua tôi đoán ông đã giúp đỡ bà. Tôi đến hỏi khi ông vừa
vào:
- Ông là viên đội Ivan?
- Sẵn sàng phục vụ ngài – ông trả lời.
- Chính ông chỉ huy toán xe lưu đày thứ sáu?
- Chính tôi.
- Bá tước Vaninkoff thuộc về toán ấy, đúng không?
- Hừm! hừm! – ông đội trưởng trả lời ậm ừ, không biết câu hỏi này sẽ
đi đến đâu.
Tôi thấy ông bối rối bèn nói:
- Ông đừng ngại gì, tôi là một người bạn có thể hy sinh mạng sống cho
ông ấy. Thiết tha đề nghị ông cho tôi biết sự thật.
- Ông muốn biết điều gì? – ông ta vẫn có thái độ đề phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.